Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước

Chương 12

----

"Bây giờ em biết cũng được."

Thẩm Thiên Chanh nhận ra cái ánh mắt liếc nhìn của anh, cô khoanh tay trước ngực, nhìn anh đầy cảnh giác: "Quên đi, tôi không muốn biết."

Dù bận nhưng Tần Tắc Sung vẫn ung dung nhìn cô.

Thẩm Thiên Chanh nhìn tấm gương phía đối diện, từ cổ đến xương quai xanh đều sạch sẽ, không có một dấu dâu tây nào cả, bấy giờ cô mới thả lỏng, nhìn xuống phái dưới, đau ơi là đau.

Người đàn ông này đúng là nghe lời thật đấy.

Còn những chỗ khác thì anh tuyệt đối không hề buông tha cho.

Hôm nay Thẩm Thiên Chanh mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt, viền áo được thiết kế tinh tế hơi đung đưa, phối cùng chiếc váy ôm hông, trông cực kỳ quyến rũ.

Hôm nay cô đi xe của Tần Tắc Sùng.

Thẩm Thiên Chanh chưa quen đường ở Kinh Thành lắm: "Anh đưa em đi vậy có tiện đường không?"

Tần Tắc Sùng đáp: "Tiện đường."

Hôm nay người quản gia lớn tuổi lại dậy sớm, thấy bà chủ và ông chủ cùng đi ra khỏi nhà thì vui mừng, nở nụ cười vui vẻ.

-

Trước khi đi, Thẩm Thiên Chanh đã giấu "chiếc bút chạy bằng điện" đi, ném nó về phòng sách của Tần Tắc Sùng, sau đó mới cầm lấy chiếc bút theo nghĩa đen.

Bà của Nhạc Địch là một ngôi sao quốc tế lớn ở thế kỷ trước, trong bộ sưu tập của bà có rất nhiều trang sức và đồ dùng, những thứ bà lấy ra trong đợt này hầu hết đều là hàng độc.

Thẩm Thiên Chanh nghĩ rằng buổi đấu giá sẽ không đến nỗi quá vắng vẻ, vậy nên cô chỉ khoanh tròn mười món mà mình thích một cách rất miễn cưỡng, định lúc sau sẽ cắt giảm một vài món đi.

"Mấy cái khoanh tròn là mấy thứ không cần à?" Bên cạnh cô vang lên một giọng nói.

"Sao hả, anh thấy nhiều quá, anh không mua nổi à?" Thẩm Thiên Chanh cố tình đoán sai ý của anh.

"Bất ngờ vì em lại không muốn hết mọi thứ thôi."

Chẳng lẽ là anh nghĩ cô là một người tham lam hả, Thẩm Thiên Chanh thẳng tay ném cái bút trong tay qua chỗ anh, sắc mặt tệ hại: "Đi chếc đi."

Câu nói bằng tiếng địa phương này cũng không khó hiểu lắm, Tần Tắc Sùng đánh vần thử, đoán ba chữ này có nghĩa là: đi chết đi.

Cô gái trước mặt anh đến từ Giang Nam, dù là bề ngoài có quyến rũ đến cỡ nào thì thỉnh thoảng vẫn có thể tỏa ra thứ khí chất thanh khiết, từ tốn dịu dàng.

Là sự tức giận, lại càng giống như giận hờn.

Tần Tắc Sùng lớn lên ở thành phố Tứ Cửu, đương nhiên là môi trường khác hẳn.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, trả lời lại câu hỏi trước đó của cô một lần nữa: "Vẫn đủ."

Hàm ý là: Anh có thể mua được tất cả.

Thẩm Thiên Chanh cảm thấy bất đồng ngôn ngữ cũng có điểm tốt, đó là mắng anh mà hình như anh cũng không tức giận lắm, còn hào phóng vậy nữa.

Bản thân cô cũng có tiền, nhưng anh đã nói thẳng như vậy, cũng biết tính anh nói là làm, nên cô rất cảm động.

Giọng nói của Thẩm Thiên Chanh dịu dàng hơn nhiều: "Anh đã bao giờ thấy có nhà nào đấu giá mà chỉ có mười lô hàng, thế mà buổi đấu giá đó vẫn có thể tiếp tục chưa."

Tần Tắc Sùng không mấy để ý: "Cứ khoanh hết đi, vừa hay đỡ phải làm đấu giá viên."

"..."

Quả là một biện pháp hay.