Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước

Chương 7

----

-

Bên ngoài.

Tần Tắc Sùng tiện tay nhận cuộc gọi.

Trần Trừng ở đầu dây bên kia nói luôn: "Cậu tới vừa kịp lúc luôn, tớ đang định bảo cậu, cũng phải một tháng không gặp nhau rồi, đúng dịp này cùng đi ăn bữa cơm đi, tớ đã gọi món xong hết rồi, A Hành cũng đang ở đây đó."

"Có việc rồi, không đi đâu."

Trần Trừng alo hai lần: "Chuyện gì thế, không phải là cậu cũng đã đến Thiên Nhiên Cư rồi à, chẳng lẽ cậu đến quán cơm không ăn cơm mà lại đi dạo hả?"

Tần Tắc Sùng không suy nghĩ gì đã đáp: "Đi tóm người ta, cúp đây."

Trong căn phòng đặt riêng ở tầng cao nhất, Trần Trừng nghe tiếng máy bận mà không thể tin nổi: "Cậu ta cuộc gọi của tớ rồi!"

Chu Sơ Hành đang ngồi uống trà ở bên cạnh không thèm đếm xỉa tới: "Cũng có phải là lần đầu tiên đâu, ngạc nhiên gì chứ, bảo người ta đưa đồ lên đi."

Trần Trừng hừ hai tiếng: "Với cái kiểu lẩn tránh mập mờ đó của cậu ta thì chắc chắn là không có chuyện gì hay ho rồi. Biết việc cúp cuộc gọi của tôi có nghĩa là gì không, có nghĩa là cậu ta không quan tâm tới anh em."

Chu Sơ Hành hùa theo: "Ừ."

"Đến anh em còn không đáng giá thì còn ai đáng giá được nữa?"

"Vợ cậu ta."

Trần Trừng: "..."

"Vợ cậu ta tới Kinh Thành à?"

"Còn phát bản tin buổi sáng nữa đó."

"Cậu nghĩ cái bản tin buổi sáng lúc sáu giờ sáng thì con mẹ nó ai mà dậy nổi hả." Trần Trừng phun thêm một câu: "À, có cậu dậy được."

Chu Sơ Hành rút khăn giấy, từ tốn đáp: "Tớ không dậy nổi."

Trần Trừng im lặng.

Được rồi, cậu có công chúa, còn cậu ta có vợ.

Sau khi Trần Trừng suy nghĩ kỹ hồi lâu, cậu ta mới tự ngẫm ra một điều, một tiếng trước, cậu ta đọc bừa thấy tin tức Nhạc Địch tông xe, mà giờ nghĩ lại, có vẻ như cái người ở trong bức ảnh kia khá quen.

"Ôi, vợ đi ăn cơm với em trai bạn thân, vãi, tớ biết ngay mà, sao mà tự dưng cậu ta lại tới Thiên Nhiên Cư một mình làm gì, thì ra cậu hai Tần mà cũng có ngày hôm nay."

-

Ở Thiên Nhiên Cư cũng không có nhiều người ngoài lắm, ở nơi này có một ngưỡng cửa vô hình, Nhạc Địch cũng được hưởng ké hào quang của anh trai ruột mình thôi.

Thẩm Thiên Chanh vừa đến thì thấy chiếc xe đang đỗ ở kia, thảo nào mà Nhạc Địch cứ ngày đêm nhung nhớ, quả đúng là trông đẹp thật, đến cô còn thích nữa là.

Lúc này, cửa sổ xe mở ra một nửa, Tần Tắc Sùng gác khuỷu tay lên mép cửa sổ, nhìn về phía cô.

Thẩm Thiên Chanh chớp mắt, cô gửi cho Nhạc Địch một tin nhắn "đi trước đây", rồi được bác tài mở cửa cho để bước lên xe, rất nhanh, Thiên Nhiên Cư đã bị bỏ lại đằng sau.

"Tại sao đến Kinh Thành rồi mà không nói một tiếng?"

Bên cạnh vang lên giọng nói bình tĩnh của người đàn ông.

Thẩm Thiên Chanh trịnh trọng trang nghiêm: "Tôi bận quá..."

"Rồi quên luôn?"

Thẩm Thiên Chanh cân nhắc cái giọng điệu này của anh, chẳng lẽ là vì vợ đến Kinh Thành phát tin thời sự mà lại không nói với anh một tiếng nên anh mới không vui sao.

Cô giải thích: "Hôm trước lúc em vừa đến thì anh lại đang ở nước ngoài."

Tần Tắc Sùng quay đầu lại, từ tốn đáp: "Tôi về nước từ tối hôm qua rồi."

Thẩm Thiên Chanh: "..."

Cô hiểu ý nghĩa câu nói này của anh

Ở nước ngoài chỉ là viện cớ thôi, từ tối hôm qua đến giờ qua cả ngày trời rồi mà cô cũng không nói với anh một tiếng chuyện đến Kinh Thành làm việc.

Không hiểu sao Thẩm Thiên Chanh lại nghĩ tới lời nhận xét của Nhạc Địch: "Bị vợ quản lý chặt."

Cô chuyển tầm mắt về phía gương mặt anh, trong xe không bật đèn, ánh đèn ngoài đường thỉnh thoảng lại rọi qua, phản chiếu rõ đường nét của anh, góc nghiêng như được trời điêu khắc, lạnh lùng mà tao nhã.

Nhìn thử xem, cái bộ dạng này trông có giống như bị vợ quản lí chặt không?

Tần Tắc Sùng đối diện với ánh mắt của cô, thản nhiên nói: "Xe của ai cũng dám ngồi lên cả."

Thì ra là vì chuyện này sao.

Thẩm Thiên Chanh biết, nếu bản thân cô xảy ra chuyện gì thì với tư cách là một người chồng trên danh nghĩa, chắc chắn anh sẽ bị nhà họ Thẩm chất vấn.