Bổn Vương Muốn Thân Không Cần Tâm

Chương 4: Ngoan, lấy tay ra

Giao long một khi đã vào biển liền không còn kiên nhẫn.

Tiêu Thác ôm lấy Cố Thanh Ca từng nhịp lên xuống, hết đâm vào rồi lại rút ra, trước tiên gắt gao giam chặt tiểu huyệt xoắn chặt vào côn ŧᏂịŧ mình để hắn có thể tự do hành động. Trong tư thế giao hợp chặt chẽ, Tiêu Thác một phen đẩy ngã Cố Thanh Ca xuống giường, ngay sau đó liền áp vào, banh rộng cặp chân thon dài của mỹ nhân rồi dùng sức mà thao.

Tiểu huyệt nhỏ bé chưa bao giờ bị xâm chiếm tàn bạo như vậy, vừa tiến vào còn chưa kịp có cơ hội thỏ dốc đã phải hầu hạ tên đại gia hỏa kiêu ngạo này. Nhưng đó là nhiệm vụ của Cố Thanh Ca, y cố gắng nghiến răng thật chặt mới có thể kìm lại tiếng rêи ɾỉ muốn bật ra.

Dù sao cũng là lần đầu thừa nhận loại chuyện hoan hảo bằng mặt không bằng lòng, cảm giác khó chịu trong lòng thậm chí còn lớn hơn cả cơ thể.

Ngay khi Tiêu Thác vừa tiến vào liền không nói một lời, xoa xoa cánh mông Cố Thanh Ca rồi thẳng lưng đưa hông thao vào lỗ huyệt chặt hẹp, không ngừng rút cạn. Tận hưởng kɧoáı ©ảʍ được bao bọc bởi vách trong ấm áp như muốn mệnh.

Trăm lần thao vào rút ra khiến tiểu huyệt càng nóng càng mềm, cực kỳ bất lực mặc hắn chà đạp, cửa huyệt sưng đỏ, một vòng thịt non mấp máy hé ra rồi lại rụt vào giống như cái miệng nhỏ tham ăn đang muốn lấy lòng hắn. Bên trong đã ướt nóng không thành bộ dáng, trên thân dươиɠ ѵậŧ vừa rút ra chính là một tầng dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ, thao vào thật sâu thật mạnh một cái liền có thể đưa đến một tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác.

Cho dù hai mắt Cố Thanh Ca nhắm nghiền, mày nhíu lại, nhưng dáng vẻ kia vẫn đẹp đến mức không thể tin được, dáng vẻ diễm mị kia dù sao cũng là bị hắn làm! Dù trên mặt là đoan trang cấm dục đến đâu thì hạ thân cũng là chật vật bất kham, nằm ở trên giường hai chân mở rộng ra mặc hắn thao lộng, đều có một loại mỹ lệ khó lòng giải thích.

Tiêu Thác thao một trận sảng khoái mới dần dần giảm tốc độ đâm vào rút ra, đưa tay chạm vào vật rũ mềm giữa hai chân Cố Thanh Ca, cười nói: "Không thoải mái sao?"

Cố Thanh Ca không trả lời. Cắn răng nhịn xuống tiếng thở dốc thô nặng, nhưng l*иg ngực phập phồng lên xuống lại bán đứng sự đè nén của y.

Tiêu Thác kiên nhẫn đâm vào tiểu huyệt ướŧ áŧ rồi lại rút ra, từ từ nhẹ nhàng, hết sâu rồi lại nông. Cả người áp xuống liếʍ liếʍ đầṳ ѵú run rẩy trước ngực Cố Thanh Ca, ôn nhu nói: "Mới vừa rồi là ta càn rỡ, nếu như Thanh Ca có nơi nào bị ta đỉnh đến thoải mái, cần phải nói cho vi phu biết."

Đầu lưỡi ấm nóng liếʍ láp đầu nhũ mềm mại hồng hào, rồi lại gặm cắn quầng vυ' nhợt nhạt của y, mang đến một trận tê dại chạy dọc sống lưng.

"... Ưʍ..." Cố Thanh Ca nhíu mày, nắm chặt chăn chịu đựng.

Xung quanh quầng vυ' bị Tiêu Thác cắn một vòng dấu răng, cho dù bộ dạng bị bắt nạt thảm hại, trong mắt Tiêu Thác lại cảm thấy cực kỳ đẹp. Một tay xoa nắn núʍ ѵú nhỏ, từ từ ngồi thẳng người lên hút cạn mỹ nhân dưới thân.

Đột ngột ngồi dậy nên có thể rõ ràng phát hiện tiểu huyệt kia bất chợt càng siết chặt hơn, Cố Thanh Ca bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bật lên một tiếng rêи ɾỉ, khớp hàm cắn không được liền cắn môi dưới để ngăn chặn không cho âm thanh xấu hổ nào phát ra nữa. Bên trong vách tường thịt vừa ướŧ áŧ vừa ấm nóng của tiểu huyệt còn đang run rẩy co rút, mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ bảo bối của Tiêu Thác đến gắt gao.

Tiêu Thác nhịn không được cười xấu xa, ấn vào núʍ ѵú đỏ tươi đang bị đùa bỡn đến đáng thương, tiếng nói đê đê trầm trầm: "Thanh Ca, cơ thể này của ngươi thật mẫn cảm... Lại còn giấu sâu cơ thể quyến rũ này hơn người khác, nhưng vi phu lại có thể nhìn ra."

Dứt lời liền một trận mãnh liệt đâm vào tiểu huyệt đáng thương kia.

Toàn thân Cố Thanh Ca run lên, làm sao y còn có thể chịu nổi tra tấn như vậy chứ?

"Không... Á..."

Y liên tục lắc đầu từ chối, nhưng cơ thể chỉ có thể run rẩy tiếp nhận từng cú thao cuồng bạo như vũ bão của hắn. Mỗi lần đều nhằm vào điểm y không thể chịu đựng được, không cho một chút cơ hội thở dốc. Làm y chỉ có thể hô hấp bằng mũi giống như đều thổ lộ nhiệt độ nóng bỏng toàn thân này, muốn thở bằng miệng, nhưng vừa mở miệng liền sẽ phun ra không biết bao nhiêu tiếng rêи ɾỉ cầu xin đầy xấu hổ.

Khóe miệng Tiêu Thác treo lên nụ cười, cẩn thận thưởng thức dáng vẻ mỹ nhân "khó chịu" khi bị chính mình làm, nhưng dươиɠ ѵậŧ rũ mềm dưới hạ thân lại từng chút một dựng lên, theo sự va chạm của hắn mà lắc lư một cách da^ʍ mĩ.

Đột nhiên, tay hắn chạm vào miệng huyệt đang bị lấp kín bởi dâʍ ŧᏂủy̠ kia, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Thanh Ca lập tức mở mắt, một tay túm lấy tay hắn, thở hồng hộc: "Không..."

"Ngoan, lấy tay ra."

"Không..." Cố Thanh Ca chỉ biết cuồng loạn lắc đầu.

"Ngươi rõ ràng rất thoải mái không phải sao? Lấy tay ra, ta có thể làm ngươi càng thoải mái hơn..." Tiêu Thác cắn một ngụm thịt non trên đùi Thanh Ca, thấp giọng cười nói: "...Cũng có thể làm cho ngươi càng thêm dâʍ đãиɠ hơn nữa."