Tiêu Thác chống hai cánh tay bên người đối phương, bắt lấy cổ tay Cố Thanh Ca quàng qua vai mình, ánh mắt sáng quắc chăm chú ngắm nhìn mỹ nhân.
Chỉ cảm thấy dưới đèn ngắm mỹ nhân càng xem càng đẹp hơn. Huống chi người dưới thân hắn đây là mỹ nhân diễm mạo có tiếng trong kinh, có điều lại có chút nhàm chán. Nhưng vào tay hắn dạy dỗ trêu đùa cũng được.
Hắn cười nói: "Sao lại không nói gì? Ta còn chờ ngươi ở trên giường nói nhiều thêm đôi chút đấy."
Người nọ giống như ngọc điêu, không có phản ứng gì.
Tiêu Thác cũng lười lãng phí miệng lưỡi thêm nữa, vài động tác đã gỡ bỏ trang sức rắc rối trên đầu mỹ nhân, mái tóc dài mượt mà xõa xuống như thác nước, sau đó hắn động thủ bắt đầu cởi bỏ quần áo của mỹ nhân, bàn tay vừa chạm đến vạt áo trước ngực đã bị đè lại.
Cố Thanh Ca rốt cuộc vẫn chưa khoẻ, làn da lộ ra ngoài lạnh buốt khiến y có chút xấu hổ, ngay cả cánh tay giơ lên cũng cứng đờ, y bèn mở mắt ra nhìn Tiêu Thác, nhẹ giọng thỉnh cầu: "Thỉnh cầu Vương gia có thể dập nến đi không?"
"Không thể." Tiêu Thác vừa lòng nhìn phản ứng của mỹ nhân, duỗi tay thả màn lụa mỏng: "Bất quá buông màn giường vẫn được."
Tức khắc đêm xuân trướng ấm.
Cố Thanh Ca không muốn nói nữa, tay của Tiêu Thác đã mò tới cỡi thắt lưng của y, chỉ có thể tùy hắn đi. Hỉ phục hoa lệ bị ném ra khỏi màn giường, từng cái một rơi xuống đất.
Tiêu Thác ôm mỹ nhân trần như nhộng vào trong lòng tinh tế hôn môi, cọ cọ lên đôi môi mỏng của y, truy đuổi gặm cắn, trong chốc lát lại duỗi đầu lưỡi liếʍ láp một phen, làm cho y dồn dập thở dốc mới tiếp tục liếʍ láp các nơi khác, liếʍ hôn cằm và cổ y, cắи ʍút̼ xương quai xanh để lại một chuỗi dấu vết đỏ hồng. Động tác trên tay cũng không hề ngừng, một tay đỡ vai y, tay kia trực tiếp sờ đến chỗ tư mật của Cố Thanh Ca.
Hắn kỳ thật cũng không có hiểu biết gì nhiều về Cố Thanh Ca. Chỉ cần đối phương là một mỹ nhân lạnh lùng kiêu ngạo, Tiêu Thác tuy ngoài mặt mang ý cười, ôn nhu trêu đùa nhưng thực ra hắn cũng không muốn dỗ dành y quá nhiều mà chỉ muốn chọc tức sự kiêu ngạo của y.
Vì vậy hắn cũng không định bận tâm đến cảm thụ của Cố Thanh Ca, mặc dù hắn có thủ đoạn phong hoa ghẹo nguyệt có thể dỗ dành người đến ôn nhu, nhưng cũng đâu phải tất yếu? Thế nên cũng không chạm vào thứ mềm mại đang ngủ của đối phương, đầu ngón tay ấn vào phần thịt mềm mại ở đáy chậu kia, thô tục xoa nắn huyệt đạo đang khép chặt của Cố Thanh Ca.
Chỗ tư mật bị người khác dùng ngón tay đùa bỡn, tuy còn chưa tiến vào nhưng đã khiến Cố Thanh Ca toàn thân cứng đờ. Bóng tối do nhắm mắt mang lại phóng đại vô tận mọi cảm giác trên cơ thể, nửa thân trên bị người liếʍ hôn, nửa thân dưới lại bị chơi đùa. Cũng không biết phải làm thế nào để vượt qua đêm dài tủi hổ này.
Trước ngực đột nhiên bị cắn một cái. Tiêu Thác gặm cắn khối thịt mềm mại trước ngực Cố Thanh Ca, dùng đầu lưỡi chơi đùa nó, tay kia cũng chậm rãi sờ đến trước ngực y xoa bóp một đầṳ ѵú khác.
Cố Thanh Ca nằm ở trên giường, chỉ cần dùng sức đẩy là có thể ngăn cản người đang dâʍ ɭσạи đùa bỡn mình, nhưng y lại chỉ có thể ôm chặt lấy chăn gấm dưới thân, yên lặng thừa nhận.
Tiêu Thác dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ lên đầṳ ѵú y, nửa quỳ ngồi dậy nói: "Ngoan, mở chân rộng ra một chút."