Vương phủ, đêm động phòng hoa chúc.
Tiểu vương gia Tiêu Thác cưới được Tam công tử của Hộ Bộ thượng thư làm Vương phi cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Trước đó, vào một buổi tiệc tối tại cung đình hắn liền nổi lên tâm tư dơ bẩn với bóng dáng kinh hồng thoáng qua của ai kia, sau khi trở về mấy ngày kế tiếp đều mơ thấy mỹ nhân áo trắng lạnh lùng đó.
Ở trong mộng, hắn khi dễ mỹ nhân thanh lãnh sạch sẽ đến cau mày cắn môi, nước mắt ướt đẫm. Hiện tại tâm nguyện đã hoàn thành, hừ hừ, nào có đạo lý buông tha?
Tiêu Thác vẫy tay cho gia nhân hầu hạ trong phòng lui ra, bản thân đi tới nhấc khăn hỉ đỏ thẫm trên đầu mỹ nhân xuống.
Cố Thanh Ca vừa ngước mặt lên liền nhìn thấy nụ cười xấu xa treo bên khóe môi của Tiêu Thác, hắn nhìn cậu với sắc mặt tà mị: "Mỹ nhân, từ nay về sau ngươi chính là người của ta."
Bên trong đôi mắt thanh lãnh của Cố Thanh Ca là một mảng bình tĩnh, không có phản ứng gì.
Tiêu Thác cũng không giận. Dù sao làm gì có nam tử nào chịu cam tâm tình nguyện gả cho hắn, huống chi trước đó hắn từng nghe qua Cố Thanh Ca này cùng với thiếu tướng quân Dương phủ có giao tình rất tốt.
Tối nay hắn động phòng hoa chúc, nghe đâu tên Dương Tranh kia lại đến tửu lầu mua say.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì với hắn?
Tiểu vương gia Tiêu Thác ta đây chẳng qua chỉ là thích khuôn mặt của Cố mỹ nhân này, coi trọng cơ thể của y, hỗn đản như hắn làm gì thèm để ý đến tâm của kẻ nào?
Mười bảy mười tám nam tử trong phủ kia không phải đều chờ đến lượt được hắn "chơi hư" sao?
Nghĩ đến chuyện này, ý cười trên mặt Tiêu Thác càng sâu, ngồi ở mép giường ôm lấy bả vai vương phi, cúi người dán môi mình lên môi Cố Thanh Ca. Đối phương dịu ngoan không hề chống cự, lại vài cái cạy ra khớp hàm, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi dây dưa chậm rãi trêu đùa.
Động tác trên tay không ngừng di chuyển, vuốt ve bờ vai mỹ nhân cùng với xương bướm gợi cảm và sống lưng tinh xảo.
Đến khi đối phương nhíu mày chịu không nổi nữa, vừa giãy giụa một cái hỉ phục đỏ thẫm liền bị xé tung, xương quai xanh cùng bờ vai trắng mịn như ngọc hoàn toàn lộ ra. Tiêu Thác cũng bị Cố Thanh Ca đẩy ra.
Tiêu Thác liền hào phóng buông tha cho đôi môi của đối phương, nhìn mỹ nhân bị mình bắt nạt đến đôi môi đỏ rực, quần áo bất chỉnh cảnh xuân lồ lộ. Khàn khàn trêu đùa: "Thế nào? Bây giờ lại muốn phản kháng à?"
"Thanh Ca không dám." Cố Thanh Ca rũ mắt, nhẹ nhàng kéo lại vạt áo bên vai phải, bình tĩnh nhắc nhở: "Vương gia còn chưa uống rượu hợp cẩn."
Tiêu Thác khóe miệng mỉm cười, đứng dậy bưng rượu hợp cẩn bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó túm lấy Cố Thanh Ca rót một ít rượu trong miệng cho đối phương. Cố Thanh Ca bất ngờ không kịp phòng ngừa, vừa buông tay liền ho khan.
Tiêu Thác không đợi y ho xong liền cởϊ áσ ngoài xông lên, chú ý tới cơ thể Cố Thanh Ca trong lòng mình hơi cứng ngắc, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ, lại tiếp tục trêu đùa: "Mỹ nhân, lúc này ngươi không còn cớ gì để thoái thác nữa rồi, ồ đúng rồi, sau này ngươi chính là Vương phi của ta, đối với đám hoa dại cỏ dại ngoài đó cũng không thể gọi bậy, ngươi nói có phải không, Thanh Ca... của ta?"
Cố Thanh Ca mắt nhắm lại, hờ hững không nói gì.