…
Về lời mà Vương Thần vừa nói, Kỳ Tang tạm không có ý kiến, chỉ hỏi: “Còn manh mối nào khác không?”
Vương Thần lập tức nhắc tới một thông tin quan trọng: 11h đêm hôm thứ sáu, Lưu Na tới cửa biệt thự, không biết nhận được cái vali từ ai.
Vali đó trông rất nặng, Khương Tuyết ra phòng khách thấy vậy thì ngỏ ý muốn giúp Lưu Na xách lên phòng nhưng cô bé từ chối. Cuối cùng vali vẫn nằm yên ở cổng lớn biệt thự.
Vương Thần nói: “Tôi đang nghĩ… có khi nào trong vali là mảnh xác và nội tạng, máu giả và tờ giấy có chữ máu không?”
“Nếu vậy thì vali phải rất thối, mà hôm đó khắp biệt thự toàn là mùi thịt nướng và mùi lẩu, Khương Tuyết say rượu không tới cạnh va lli, cô ấy không ngửi ra mùi lạ cũng hợp lý.”
Kỳ Tang hỏi: “Cái vali đó giờ đâu rồi?”
Vương Thần: “Không biết, vẫn chưa tìm được.”
“Ai đưa vali tới?”
“Không biết, camera ở đây hỏng rồi.”
“Điện thoại của Lưu Na đâu? Có tra được thông tin gì không?”
“Điện thoại cô bé không ở hiện trường, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy.”
“Một cái vali… thì phải dùng xe vận chuyển chứ nhỉ? Tầm 11 giờ, camera của núi Bạch Vân có tra được gì không?”
“Trong núi Bạch Vân rất ít camera, nhưng chúng tôi đã xác định được mấy con đường. Cụ thể còn đang tiến hành điều tra…”
“Nếu trong vali có chứa đồ kỳ lạ, người biết chuyện đương nhiên càng ít càng tốt. Vậy bắt đầu điều tra từ những chiếc xe ít người trước.”
“Rõ.”
Vào lúc này, mật ong ngọt ngấy và mảnh xác còn lại phân hủy bốc lên một mùi hôi thối khó ngửi, cùng độ ẩm trong phòng tắm càng khiến người ta khó thở.
Kỳ Tang nhăn mày đứng ở cửa phòng tắm, tạm thời dừng việc tra hỏi, nhìn bức tranh có ký chữ “Xie” sau đó ngẩng đầu nhìn dòng chữ máu trên tường.
Trạng thái tâm lý của Lưu Na không ổn, cái tuổi này dễ bị những yếu tố tiêu cực ảnh hưởng nhất. Chỉ với một bức ảnh mà có suy nghĩ mô phỏng tự sát cũng không phải không có khả năng.
Nhưng từ suy nghĩ tới thực tiễn thì độ khó quá lớn.
Tuy thân phận và thời gian tử vong chính xác của nạn nhân vẫn còn là ẩn số, nhưng thông qua độ phân hủy nội tạng có thể suy đoán thời gian tử vong của hai nạn nhân cách nhau khá xa. Điều này có nghĩa Lưu Na cần phải gϊếŧ một người trước, sau đó xẻ xác người đó ra, tìm chỗ giấu xác rồi coi như không có gì, đợi cơ hội đến núi Bạch Vân team building với đám người lớn.
Lên tới núi, cô bé lại tìm người chuyển cái vali có chứa mảnh xác, nội tạng và máu giả tới biệt thự, cuối cùng tiến hành nghi thức tự sát như một tác phẩm nghệ thuật trong phòng tắm…
Toàn bộ quá trình rất không tự nhiên, mang đầy tính sắp đặt.
Lại nói tới “phòng kín”.
Cửa phòng tắm hỏng khóa, chắc chủ nhà hơi keo nên chỉ dán tờ giấy nhắc ai vào nhớ gõ cửa, tránh xảy ra chuyện ngượng ngùng nhưng không chịu sửa khóa.
Nếu như Lưu Na tự sát, dựa theo tâm lý gì mà cô bé phải cố tình xài cả đống băng dính dán cửa và tường lại để tự sát? Ám chỉ mọi người không thể mở được cái cửa này từ bên ngoài?
Trình bày xong suy nghĩ của mình, Kỳ Tang bổ sung thêm: “Các anh cho tôi một lý do cô bé làm thế đi. Đừng bảo vì cô bé tốt bụng, không muốn gây phiền phức cho cảnh sát đấy nhé!?”
“Nếu suy đoán theo góc độ tự sát thì những hành vi của cô bé không có cái nào đúng logic cả.”
Vừa hay Lý Chính Chính gọi điện tới. Cậu ta không tới hiện trường mà phụ trách điều tra về quan hệ xã hội của Lưu Na.
Lý Chính Chính ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy lời Kỳ Tang nói. Cậu ta ngẫm nghĩ đôi phút, chất giọng nhanh nhạy phát ra từ điện thoại: “Sếp, anh nói coi… có khi nào là như này không. Nếu hung thủ gϊếŧ người chặt xác thì hắn ta phải cân nhắc xử lý thi thể như nào, đúng không? Rồi hắn vô tình biết được Lưu Na muốn tự sát, còn tự sát theo kiểu nghệ thuật nên đã gửi xác và đạo cụ cho Lưu Na. Lưu Na cũng theo đó mượn đạo cụ của hắn để tự sát luôn.”
“Hừm, tên hung thủ này chỉ gửi vali đựng mảnh xác và nội tạng cho Lưu Na. Ít tang vật quá, khó mà tra rõ thân phận nạn nhân…”
“Sáng dạ đấy! Vậy cậu nói tôi nghe, tại sao Lưu Na phải tới núi Bạch Vân tự sát?”
Kỳ Tang hỏi: “Mẹ của Lưu Na ở nước ngoài, tới nay vẫn chưa gọi được, bố cô bé Lưu Lực Hành cũng đang đi công tác, nhóm Vương Thần gọi 10 cuộc rồi ông ta mới nghe máy đồng ý khám nghiệm tử thi.”
“Bố mẹ không ở cạnh, Lưu Na tự sát ở nhà thì không có ai làm phiền cả, vì sao cô bé cứ phải tới núi Bạch Vân, tự sát ở trước mặt nhiều người như vậy?”
“Cuối cùng, cái vali kia đi đâu rồi? Vì sao nó lại biến mất?”
Lý Chính Chính lặng thinh.
“Nếu hứng thú thì giải “phòng kín” trước đi. Tôi thấy cái phòng kín này có vô số kẽ hở, rất dễ tìm manh mối. Bảo Bách Xu Vi tới hiện trường chụp ảnh cho cậu. Hai người thể hiện cho tốt vào.”
Kỳ Tang nói: “Ngoài ra, người vẽ bức tranh này họ Tạ, nhưng cũng có thể là trùng hợp. Giờ cậu đang ở trường Lưu Na à?”
Lý Chính Chính gật đầu: “Vâng. Em và anh Sơn Khang đang hỏi giáo viên và bạn học của Lưu Na.”
“Xong việc ở trường học thì cậu đi tìm người tên Tạ Kiều ở tập đoàn Thanh Phong, trông chừng cậu ta. Tôi xử lý xong việc bên này sẽ qua đó.”
Kỳ Tang dẫn đội điều tra hiện trường, lật tung toàn bộ biệt thự cố gắng không bỏ qua bất cứ manh mối nào, dấu chân, vân tay, dấu tay, chất lỏng khả nghi… toàn bộ đều lấy lại từ đầu.
Người ở hiện trường hôm đó đều được xếp vào diện tình nghi, vật phẩm liên quan bị giữ lại làm vật chứng đã được Vương Thần đem tới phân cục.
Kỳ Tang kiểm tra lại một lượt, đợi chó nghiệp vụ và đội tìm kiếm tới thì cùng Vương Thần tiến hành công việc tìm kiếm trên núi.
Mảnh xác trong bồn tắm chỉ là phần nhỏ. Theo Kỳ Tang thấy, những phần xác còn lại rất có thể ở ngay trên núi Bạch Vân. Nếu may mắn họ sẽ tìm được cái vali thần bí kia.
Bách Xu Vi buộc tóc đuôi ngựa, khi tìm kiếm thì đã búi tóc lên, đeo găng tay, bàn bạc tuyến đường và phân công công việc với Kỳ Tang: “Sếp, chúng ta huy động lực lượng tìm kiếm trên núi như này… nhưng tôi đoán mảnh xác không ở đây.”
“Lý do?”
Bách Xu Vi nói: “Giả thiết, nếu Lưu Na không phải hung thủ, cũng không tự sát thì giờ chúng ta có hai nạn nhân: Lưu Na và một người chưa biết. Nếu hung thủ gϊếŧ hai người họ là cùng một người thì hắn ta gϊếŧ người xong, xẻ xác, sau đó nhét vào vali gửi xác cho Lưu Na…”
“Vali có mùi thối, tìm người đưa lên rất nguy hiểm nên hắn ta sẽ không nhờ người khác mà sẽ tự lái xe giao tới.”
“Như vậy cho thấy, hung thủ là một người hết sức cẩn thận. Hắn gϊếŧ người xẻ xác xong, chắc chắn sẽ vứt xác ở nhiều chỗ, núi Bạch Vân chỉ là một trong những nơi hắn vứt xác.”
“Thông thường nơi vứt xác sẽ cách xa hiện trường gây án và nơi ở của hung thủ, như vậy khả năng hắn bị tóm sẽ giảm xuống. Nên nếu vẫn còn mảnh xác và nội tạng khác thì chắc chắn không nằm ở núi Bạch Vân.”
“Tôi không có ý muốn trốn việc, nhưng chúng ta làm vậy… có lãng phí thời gian quá không?”
Bách Xu Vi là một trong những người mới có tố chất tốt được Kỳ Tang dẫn dắt. Ngoại hình đáng yêu, tuy chỉ là một cô gái nhưng bắt hung thủ, vác thi thể này nọ cô chưa bao giờ lười biếng, logic khá tốt. Kỳ Tang rất coi trọng cô, luôn muốn dạy dỗ đàng hoàng.
Bây giờ anh lại nhìn cô gái trước mặt nói: “Cô rơi vào sai lầm tư duy ‘nhanh tay được lợi’ rồi.”
Bách Xu Vi: “Sai lầm gì ạ?”
“Nếu Lưu Na không phải hung thủ cũng không tự sát mà chỉ đơn thuần là người bị hại, vậy cô bé sao lại nhận vali rồi bố trí hiện trường theo tấm ảnh?”
“Đổi cách hỏi khác, trong vali chắc chắn là thi thể à?”
Lời của Kỳ Tang như nhắc tỉnh Bách Xu Vi, cô nói: “Ừm… lý thuyết là thế. Tôi suy luận theo tư duy của Vương Thần thôi. Lưu Na có thể là đồng loã giúp hung thủ xử lý thi thể, nhưng cũng đã bị hung thủ gϊếŧ. Nguyên nhân hẳn là gϊếŧ người diệt khẩu.”
“Sếp, theo ý anh… chẳng lẽ Lưu Na không liên quan gì tới vụ án xẻ xác sao?”
“Manh mối hiện tại rất ít, mối liên hệ giữa Lưu Na với nạn nhân bị xẻ xác và hung thủ hoàn toàn không có căn cứ để suy đoán, việc gì cũng có thể xảy ra. Hiện tại không nên trói mình giữa rối rắm, chỉ cần nắm lấy những logic trực tiếp nhất, ví dụ như…”
“Ở vụ án xẻ xác, muốn chặt nhỏ xác ra hung phải dùng tới cưa điện, mà cưa điện sẽ gây ồn tới hàng xóm xung quanh. Chọn nơi cách xa thành thị như núi Bạch Vân để gϊếŧ người xẻ xác là hoàn toàn hợp lý.”
“Ngoài ra, không nên kéo dài thời gian tìm kiếm các mảnh xác, thời gian càng lâu manh mối mất đi càng nhiều. Chúng ta cần nhanh chóng tìm kiếm ở những nơi có khả năng, hơn nữa phải moi cho ra cái va li biến mất kia. Tóm lại, hành động tra xét khắp núi lầm này tuyệt đối không hề lãng phí nhân lực.”
Bách Xu Vi đỏ mặt, mím môi ngại ngùng. Cô vừa vào biên chế thôi, chưa tới hiện trường được mấy lần, chỉ dựa vào chút thông minh mà nhiều lần nghi ngờ cách giải quyết án lớn của chi viện bắt giữ tội phạm nhận khen thưởng bậc hai, kiêm đội trưởng đội hình sự Kỳ Tang… đúng là quá lỗ mãng.
Ngày thường trông Kỳ Tang khá cợt nhả, thích vui vẻ cười đùa với mọi người, nhưng nhắc tới công việc thì mắt anh không chứa nổi hạt bụi nhỏ nào.
Quả nhiên, Bách Xu Vi bị anh dạy dỗ: “Tôi nhớ lúc cô mới vào đội, tôi từng hỏi cô tại sao muốn làm cảnh sát hình sự.”
“Vâng. Tôi bảo từ bé tôi đã thích đọc tiểu thuyết trinh thám.” Bách Xu Vi vội đứng thẳng, ngoan ngoãn nghe dạy.
Kỳ Tang nói: “Tôi biết vụ án này khiến cô và rất nhiều thành viên mê trinh thám trong đội hưng phấn. Gì mà phòng kín, dòng chữ như bệnh thần kinh… đều là những yếu tố mà các cô thích. Nhưng hiện thực không phải phim trinh thám. Có khi hung thủ làm vậy để nhiễu loạn các bước tra án của cảnh sát. Đừng để bị lừa.”
“Khoa học kĩ thuật ngày nay giúp hiệu suất phá án tăng cao. Nhưng đôi lúc tìm manh mối, tìm vật chứng quan trọng vẫn phải như mò kim đáy bể. Đừng tưởng ngồi ở phòng làm việc là có thể phá án. Luôn phải sẵn sàng xông vào gió mưa, lên núi đao xuống biển lửa để tìm manh mối.”
“Vâng. Sếp dạy rất đúng.” Bách Xu Vi vội gật đầu.
Bộ dáng nịnh nọt của cô khiến Kỳ Tang càng nhìn càng tức: “Chẳng có chút cốt khí nào, vừa bị dạy là giả ngoan! Học theo Lý Chính Chính đúng không? Tôi vừa xoay lưng là khác ngay, mấy cô cậu chưa bao giờ để lời tôi vào đầu!”
Bách Xu Vi nghiêm túc lại: “Tôi nghe thật mà sếp! Lý Chính Chính suốt ngày cứ giỡn mặt với anh chứ bọn tôi đâu có đâu! Sếp ơi anh đừng đánh lây người vô tội, hơn nữa..”
“Hơn nữa cái gì?”
“Tôi đâu có học Lý Chính Chính đâu, tôi học anh mà. Thực ra Lý Chính Chính cũng học theo anh cả. Nếu anh thấy bọn tôi ‘dưới không ngoan’ thì là do anh ‘trên không nghiêm’. Sếp nghĩ coi, lúc anh ở trước mặt phó cục Vinh…”
Thấy không ổn, trước khi Kỳ Tang nổi giận, Bách Xu Vi vội cong giò chạy: “Tôi chọn xong tuyến đường rồi! Trên đường sẽ báo cáo tình hình với anh!”
Diện tích núi Bạch Vân rất lớn, khoảng 16 km2, có hàng trăm con đường đổ nhựa to rộng từ chân núi lên tới sườn núi, cao hơn nữa thì xe ô tô không lên được mà phải ngồi cáp treo, hoặc lội bộ.
Mỗi ngày núi Bạch Vân chào đón rất nhiều du khách, nhân viên công tác đông đảo, những khu vực công cộng không nhận được báo án có liên quan nên khi tìm kiếm cũng tạm thời loại bỏ những khu này ra. Nhóm Kỳ Tang chỉ tập trung ở các khu vực nghiêm cấm du khách tới vì lý do an toàn, không có bậc thang để lên xuống núi, phải tự mình mở đường, đường đất sau mưa trơn trượt nên hết sức nguy hiểm, công việc tìm kiếm cũng bị kéo dài ra.
Đến 7 giờ tối, trời tối đen như mực, mây đen giăng ngang trời như sắp đổ trận mưa to, công việc tìm kiếm càng thêm nguy hiểm, Kỳ Tang đành dẫn cả đội xuống núi.
Về tới trung tâm thành phố đã là 8 rưỡi tối, Kỳ Tang chưa kịp ăn cơm hay thay quần áo ướt mà liên lạc ngay với Lý Chính Chính, biết cậu ta đang ở siêu thị Bắc Thủy thì vội chạy qua đó.
Siêu thị Bắc Thủy thuộc Trung tâm mua sắm quốc tế Thanh Phong.
Khu vực làm việc tầng 5 đã bị Lý Chính Chính dẫn đầu tới bao vây, hiện đang lấy lời khai từng người.
Hứa Từ là người đầu tiên bị Lý Chính Chính điểm mặt.
Lúc nhìn bức tranh, cậu không thừa nhận là mình vẽ. Lý Chính Chính còn muốn hỏi thêm thì bị cậu cắt ngang: “Tôi có vài manh mối hết sức quan trọng muốn cung cấp, nhưng vẫn chưa sắp xếp xong. Phòng làm việc các anh cứ dùng, tôi xuống tiệm cà phê dưới lầu để sắp xếp lại tài liệu. Nếu không yên tâm thì anh có thể cho người trông chừng tôi. Anh lấy lời khai đồng nghiệp của tôi trước đi.”
Thế là cả buổi chiều tầng năm bị tra hỏi rất căng thẳng nhưng Hứa Từ lại nhàn nhã uống cà phê, xử lý công việc ở tiệm cà phê tầng bốn.
Đêm dần buông, hai bên bờ sông sáng rực ánh đèn, Hứa Từ ngồi cạnh cửa sổ sát đất ở tiệm cà phê, sau lưng là muôn vàn đốm sáng, trước mặt là bảng báo cáo kinh doanh phức tạp.
Hai mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính nhưng cậu luôn để ý tới động tĩnh ở cửa tiệm cà phê.
Qua một lúc, người mà cậu đợi đã tới.
Gập laptop lại, Hứa Từ gọi phục vụ bưng tách cà phê đã gọi từ trước lên, mời người tới ngồi xuống.
Người tới chính là Chu Tú, vì là nhân chứng đầu tiên phát hiện thi thể khiến cô chịu cú sốc không nhỏ, hôm nay mặt mũi vẫn nhợt nhạt, hiện rõ mệt mỏi.
Ngồi xuống, Chu Tú nhận tách cà phê khép nép nói “cảm ơn” Hứa Từ, cô không dò nổi tâm tư của vị lãnh đạo tập đoàn trước mắt.
Hứa Từ thân là giám đốc giám sát nội bộ, xét về chức năng thì có tác dụng giám sát toàn bộ tập đoàn, thường kết hợp với phòng kiểm soát để điều tra tham nhũng.
Ấn tượng của mọi người về cậu là lạnh lùng, nghiêm túc, công tư phân minh, càng đừng nói tới việc gần gũi với giới nữ. Khi chơi thật hay thách tối đó, cậu hỏi cô có bạn trai chưa, hôm nay lại gửi tin nhắn mời cô uống cà phê… rốt cuộc cậu có ý gì?
Nếu như không phải việc nam nữ thì chẳng lẽ cậu đã biết…
Nhưng sao cậu biết được?
Cô nhanh chóng nghe thấy Hứa Từ hỏi mình: “Cô cho lời khai xong rồi à?”
“Vâng.” Chu Tú gật đầu.
“Mệt không?”
“Hơi hơi… nhưng hôm nay cảnh sát Lý hỏi cũng không khác mấy so với cảnh quan Vương hỏi hôm đó. Tôi cũng chỉ khai lại những gì đã khai thôi.”
“Ừm, là người đầu tiên phát hiện nạn nhân nên thông tin của cô rất quan trọng. Có lẽ cảnh sát còn tìm cô để xác nhận thêm nhiều chi tiết. Cô phải chuẩn bị kĩ.”
Hứa Từ ngẩng đầu, đánh giá Chu Tú sau đó quan tâm hỏi: “Hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt à?”
“Tôi… vẫn ổn.” Chu Tú buông tay khỏi tách cà phê, vô thức kéo tay áo rồi sửa cổ áo.
“Quầng thâm mắt đậm, mắt cũng sưng lên.” Hứa Từ nhìn cô: “Xem ra mấy ngày nay, bạn trai cô không ở cạnh chăm sóc cô.”
Sao lại nhắc tới bạn trai tôi rồi?
Chu Tú siết cổ áo, nuốt ngụm nước bọt, nói: “Cũng… cũng không phải, anh ấy bận.”
Hứa Từ: “Xảy ra chuyện lớn ảnh hưởng tới tâm lý cô như vậy, anh ta nên dành thời gian ở cạnh cô chứ! Hơn nữa hai ngày nay là cuối tuần mà. Anh ta làm nghề gì mà cuối tuần còn phải đi làm?”
Mặt mũi Chu Tú tối sầm.
Tới nước này, cô nghĩ Hứa Từ chắc hẳn đã biết gì đó.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Từ với vẻ không chắc: “Sếp… sếp Tạ, anh ấy chỉ là… bọn tôi vẫn ổn… tôi… xin lỗi, đây là việc riêng của tôi.”
“Tôi phải xin lỗi cô mới đúng.”
Nhìn cô ta một lúc, Hứa Từ gật đầu với vẻ hối lỗi: “Đừng để ý, tôi không có ý gì. Hiện trường vụ án quá máu me, tôi là đàn ông mà mấy ngày qua còn mất ngủ huống chi là cô, tôi chỉ thấy bạn trai cô không đủ ân cần thôi. Uống cà phê đi. Muốn ăn chút đồ ngọt không?”
“Không… không cần đâu…”
“Ừm.”
Hứa Từ không nói nữa, cũng không nhìn Chu Tú mà cầm điện thoại rep tin nhắn.
Qua một lúc, cậu nhận được tin nhắn của trợ lý Mạnh Vũ.
“Sếp Tạ, bên phía cảnh sát hỏi anh đã sắp xếp xong manh mối chưa? À đúng rồi, tôi nghe nói đội trưởng của họ sắp tới, hình như họ Kỳ.”
Ngón tay trượt trên màn hình, Hứa Từ gõ chữ trả lời: “Tôi biết rồi. Tôi lên ngay. Quần áo của cảnh sát có thể đã ướt hết, lúc trước tôi bảo Khương Tuyết chuẩn bị quần áo mới, cậu đi lấy rồi đưa cho cảnh sát đổi.”