Ánh mặt trời vừa sáng rõ, mọi khi Bạch xà luôn làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, hẳn rất sớm đã tỉnh dậy đi tu luyện nhưng bất ngờ ngày hôm nay lại khác thường còn chưa tỉnh lại, Thanh xà sốt ruột vấn quanh nàng, dùng cái đuôi lay động nàng, lại ở bên tai nàng phát ra tê tê tiếng kêu. Lúc này, Bạch xà mới khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy Bạch xà cuối cùng bị chính mình đánh thức Thanh xà mới chịu dừng lại, bò lên ngực Bạch xà, ánh mắt trừ trên cao nhìn xuống nhìn nàng đầy ấm ức đáng thương.
Bạch Xà nhìn vào đôi mắt đầy uất hận của Thanh xà, dường như lúc này mới tỉnh hẳn, nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng, xoa đầu Thanh xà nói cho nàng:
- Tiểu Thanh, ta không có việc gì, thời gian nhân loại làm việc và nghỉ ngơi so chúng ta không giống nhau, ta còn không có thích ứng, cho nên hôm nay mới ngủ lười giấc.
Thanh xà tê tê rít lên vài tiếng, đầu gục lên vai Bạch Xà, thở phào nhẹ nhõm.
Bạch xà nâng nàng đứng dậy, đơn giản dùng chút linh quả, sau đó dẫn theo Thanh xà bước vào sâu trong rừng trúc.
- Chúng ta hôm nay đi trong núi dạo một chút đi.
Thanh xà một bộ không sao cả, hiện giờ trên ngọn núi này, ngoài Xà Quân ra, thì pháp lực của Bạch Xà là cao nhất, cũng chẳng sợ có yêu quái nào không có mắt dám trêu chọc tới quấy rầy các nàng.
Từ khi phát hiện linh quả, Thanh xà đã chẳng còn thích thú đi trong núi chơi đùa nữa, mỗi ngày đều ở bên cạnh cùng Bạch Xà tu luyện. Thấy Bạch xà tản thần thức để cảm nhận cỏ cây trong núi, Thanh xà bắt đầu tự mình tung tăng, chọc phá ổ chuột đồng, dọa một cái thỏ con.
- Tiểu Thanh, đã là đại xà, sao vẫn còn như thế nghịch ngợm.
Nghe vậy, Thanh xà không hài lòng quẫy đuôi, ghét bỏ nhẹ ném con thỏ vừa mới cuộn lên xuống đất, rồi linh hoạt bò qua phía nàng.
Bạch Xà thân thể ngồi xổm xuống, để mặc cho Thanh xà quấn lên cánh tay chính mình, mang theo nàng cùng nhau bay lên, xuyên qua rừng trúc.
- Tiểu Thanh, này đó cây trúc nhan sắc xanh ngắt, giống như ngươi xinh đẹp, ta thích vô cùng, trở về ta liền biến một chiếc giường tre, trải lên một tầng thảo mềm, ngươi cảm thấy thế nào?
“Tê tê.” Nàng nói cái gì cũng được.
Sương mù trong rừng vẫn chưa tan, màu trắng thân ảnh tựa trích tiên thoắt ẩn thoắt hiện, ngẫu nhiên đuôi rắn thoáng lướt qua ngọn trúc, khiến giọt sương trên lá tùy theo sàn sạt chảy xuống, kinh động một mảnh mưa xuân.
Những ngày tu luyện dường như vô tận. Bạch xà từ chỗ Xà Quân mang một đống lớn quyển sách trở về, nàng cả ngày trầm mê với cổ pháp bí tịch.
Thanh xà thiên phú vượt trội, nhưng lại không chịu nổi tĩnh lặng, khi Tiết Kinh Trập đến, nàng kéo Bạch xà ra ngoài đi dạo trong mưa, múa giữa rừng đào, khiến cánh hoa bay tứ tung đầy trời; đến giữa hè, nàng dẫn Bạch Xà ra hồ trích hạt sen, cuộn mình trên vai Bạch Xà, đội một chiếc lá sen trên đầu để che đi ánh nắng gay gắt, tạo ra một cái bóng râm mát mẻ.
Sau tam phục đến, giữa núi rừng càng thêm oi bức ẩm ướt, mưa to dần đến, như vậy thời tiết làm Thanh xà cảm thấy có chút phiền muộn, không có nhiều hứng thú đi ra bên ngoài chạy nhảy nữa, mỗi ngày đều ngoan ngoãn hấp thu thiên địa tinh hoa, tăng thêm linh quả phụ trợ, hi vọng sớm ngày hóa hình lại quấn lấy Bạch xà đi đến đỉnh núi xem khắp núi đồi hồng diệp.
Hôm nay là tiết Xử Thử, cái nóng của mùa hè vẫn chưa tan hẳn. Sấm chớp bất ngờ kéo đến, mưa lớn như trút.
Bạch xà đã học được cách bày kết giới, lúc này nàng đang ngồi đả toạ trong kết giới, không hề bị tiếng sấm làm ảnh hưởng. Còn Thanh xà đang nhập định bên ngoài kết giới thì không được bình tĩnh như vậy. Tiếng sấm vang rền dường như đánh ngay bên tai nàng, ánh chớp rạch ngang bầu trời tạo ra luồng sáng trắng chói mắt. Đầu óc nàng trống rỗng, cơ thể bật dậy, cảnh giác dõi theo xung quanh.
Lại là oanh một tiếng sấm nữa vang lên, Thanh xà bỗng dưng mở mắt ra, đầu rắn mơ hồ có thể thấy được hiện ra gương mặt người, một trận biến ảo qua đi, cuối cùng là huyễn hóa ra một khuôn mặt yêu mị, hai má còn có lấm tấm vảy rắn chưa hoàn toàn biến mất, một đôi xích đồng đỏ tươi hai mắt phản chiếu ra ánh chớp, mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm nàng không khoẻ phải nhắm chặt hai mắt, lại sau một lúc lâu, như thác nước tóc đen rũ xuống, khó khăn lắm chạm eo, kia eo thon một tay có thể ôm hết.
Dông tố dần ngớt. Thanh xà đưa tay tinh tế chạm vào khuôn mặt mình, từ ngực đến eo, xác nhận rằng cuối cùng nàng cũng đã hóa thành bán yêu, liền hưng phấn uốn éo đi về phía Bạch Xà, nhưng bị kết giới ngăn lại ở bên ngoài.
- Tiểu Bạch, nhìn ta này!
Thanh Xà vỗ vỗ vào kết giới, kinh động làm Bạch xà giật mình tỉnh dậy.
Bạch xà đứng dậy, thu kết giới, còn chưa tỉ mỉ đánh giá, liền bị Thanh xà nhào tới phác gục ở trên giường, nàng theo bản năng vòng tay ôm lấy Thanh xà, cảm nhận phần lưng đường cong rõ ràng, da thịt non mềm như tơ lụa, làm nàng nhịn không được nhiều sờ soạng vuốt ve thêm vài lần.
- Tiểu Bạch, ngươi mau nhìn xem ta, đẹp hay không đẹp?
Thanh xà thúc giục nói.
Bạch xà đỡ nàng dậy tới, nghiêm túc nhìn một lát, mới mở miệng:
- Đẹp, ta Tiểu Thanh đương nhiên đẹp.
Thanh xà vừa lòng gật gật đầu:
- Vậy là tốt rồi, ta muốn giống như Tiểu Bạch đẹp.
Bạch xà cười lấy ra mấy viên linh quả đưa cho nàng, nàng tùy ý ném vào trong miệng, còn không có thói quen nhai, trực tiếp nuốt đi xuống, thiếu chút nữa nghẹn chính mình.
Bạch xà vỗ vỗ lưng nàng, bất đắc dĩ cười khẽ:
- Ngươi nha, chậm một chút……
Thanh xà không để bụng ho một tiếng, chống đầu nhìn Bạch xà, Bạch xà cũng không ngại, bằng phẳng nhìn lại nàng.
Sau một lúc lâu Thanh xà mới vỗ vỗ trán nói:
- Ta liền cảm thấy thiếu cái gì, ta còn không có cho chính mình biến thân quần áo đâu.
Nàng vừa nói, ở một bên kéo ra da rắn đã lột trước đó, biến thành một kiện y phục cùng khoản quần áo giống như Bạch xà mặc vào người.
Một thanh một bạch hai con bán yêu đối diện mà đứng, gió nhẹ phất các nàng sa y, tóc bạc cùng tóc đen ở trong gió giao triền, Thanh xà nắm lấy tay Bạch xà, lẫn nhau cảm nhận luồng linh lực dồi dào trong cơ thể đối phương.
- Thật tốt quá Tiểu Bạch, ta hiện tại có thể giống như ngươi.
- Ừm.
Bạch xà nắm chặt lấy tay nàng, vui vẻ gật đầu.
Thanh xà cuối cùng đã thực hiện được nàng nguyện vọng. Khi những tán lá phong đỏ rực khắp núi, nàng nắm tay Bạch xà bay lượn giữa trời, trong lòng nghĩ rằng, những ngày tháng yên bình vô ưu vô lự này sẽ kéo dài mãi mãi. Thanh xà nghiêng đầu nhìn Bạch xà bên cạnh, cũng đồng dạng vẻ mặt tùy ý, ánh mắt đựng tràn ngập ý cười, cũng có tha thiết chờ đợi, tương lai còn rất dài, có Bạch xà bên cạnh, cuộc sống này cũng sẽ không bao giờ buồn tẻ tịch mịch đi.
Lí Giải: Tiết Kinh Trập (惊蛰) là một trong 24 tiết khí trong lịch nông nghiệp của Trung Quốc, thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hoặc 6 tháng 3 dương lịch. "Kinh" (惊) có nghĩa là "kinh động", "Trập" (蛰) có nghĩa là "ngủ đông" hay"ẩn nấp". Tên gọi "Kinh Trập" là "kinh động những sinh vật ngủ đông" hay "đánh thức...." – một cách ví von hình ảnh sống động về việc sấm sét đầu mùa xuân đánh thức các loài côn trùng và động vật ẩn mình suốt mùa đông(thời điểm này thường mưa rất nhiều). Chữ "Tiết" cũng có thể hiểu là "thời điểm" hoặc "mốc thời gian" quan trọng, nó thể hiện những khoảng thời gian trong năm mà tự nhiên có sự thay đổi đáng kể về khí hậu, thời tiết, và môi trường, mặc dù đây không phải là một lễ hội chính thức, nhưng ngày này có ý nghĩa quan trọng trong nông nghiệp và đời sống văn hóa, liên hệ đến mùa màng vì sự xuất hiện của sâu bệnh rất nhiều và việc chú trọng sức khỏe.
Tóm lại: "Tiết Kinh Trập" ở Trung Quốc có thể tương tự với các dịp "lập xuân", "Tết Nguyên Đán" và các lễ hội đầu xuân ở Việt Nam, đều mang ý nghĩa đánh dấu sự chuyển giao mùa và khởi đầu cho những hoạt động nông nghiệp cũng như văn hóa trong năm mới.
Tam phục (三伏): Là ba giai đoạn nóng nhất trong mùa hè, chia thành ba phần: Sơ phục (đầu phục), Trung phục (giữa phục), và Mạt phục (cuối phục).
Xử Thử là đánh dấu sự kết thúc của cái nóng mùa hè, thời điểm này nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, báo hiệu mùa thu đang tới gần.