Omega trước mặt lại chẳng chút ảnh hưởng nào, sự bạo ngược trong mắt càng tăng lên, dường như hận không thể gϊếŧ chết hắn.
Hoắc Tư Minh lại tăng thêm sức ở tay, anh cảnh cáo đối phương: “Nếu còn muốn cánh tay này, thì nên học cách kiểm soát nó cho tốt.”
Khi Alpha cảm thấy xương tay sắp gãy, hắn cố gắng rút tay về, rốt cuộc Hoắc Tư Minh cũng buông đối phương ra.
Alpha đau tới cong eo, hắn ôm cánh tay bị thương của mình, miệng há to thở hổn hển...
Mẹ nó, gãy thật rồi sao?
...
Trong nhà vệ sinh.
Hoắc Tư Minh liên tục xối nước rửa tay mình, cằm của anh căng chặt ra, xương quai hàm như ẩn như hiện...
Tin tức tố của Alpha lúc nãy thật khiến anh buồn nôn, như là nấm bị mốc meo vậy.
Nghĩ tới đây, trong mắt anh toát lên sự lạnh lẽo...
Nếu không phải Hoắc Mậu vẫn còn ở buổi tiệc này, anh tuyệt đối không chỉ khiến đối phương chịu đau đớn ở tay đơn giản như vậy.
Rửa tay xong.
Hoắc Tư Minh đi tới phòng nghỉ cách vách, anh tự tiêm thuốc ức chế cho mình.
Tình trạng cơ thể của anh tương đối đặc thù, bởi vì trước khi phân hóa lần thứ hai anh là Alpha, mặc dù sau phân hóa lần thứ hai rồi, anh vẫn không chịu ảnh hưởng tin tức tố của Alpha, nhưng lần thứ hai phân hóa dẫn tới tuyến thể của anh phát triển không hoàn thiện, tuyến thể anh luôn ẩn ẩn đau, cần phải làm trị liệu và kiểm tra định kỳ.
Ngoại trừ đánh dấu ra, chỉ có thể thông qua thuốc ức chế để giảm bớt tình trạng này.
Mà bây giờ, Hoắc Tư Minh tựa lưng vào sô pha, anh nhắm mắt lại...
Cảm giác đau đớn ở tuyến thể vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt.
Hoắc Tư Minh nhíu chặt mày, trong bóng tối, anh lơ đãng nhớ tới mùi bơ thanh đạm trên người Nhiễm Hàng vào đêm đó.
Dường như tin tức tố của Alpha gợi lên du͙© vọиɠ không thể nói rõ được, làn da trở nên nóng lên, cảm giác đau không giảm chút nào.
Yết hầu Hoắc Tư Minh lăn lăn...
“Lộc cộc, lộc cộc”
Thuốc ức chế lăn cạnh chân anh.
Hoắc Tư Minh mở to mắt, anh gọi điện cho thư ký: “Tôi muốn anh giúp tôi tìm một người.”
Thư ký ở bên kia nhanh chóng đáp lại: “Được, Hoắc tổng, anh muốn tìm người nào?”
Hoắc Tư Minh nhớ lại bảng tên trước ngực của Alpha vào đêm đó, giọng anh trầm xuống nói ra hai chữ kia.
“...Nhiễm Hàng.’
“Anh đợi một chút.”
Một lúc sau.
Thư ký Sở cứng đờ nhìn tấm ảnh chàng trai nở nụ cười xán lạn, cùng với tư liệu về người đó, anh ta ngẩn người ra: “Người anh muốn tìm là, là Alpha sao?”
Hoắc Tư Minh rũ mắt, giọng nói chẳng nghe ra cảm xúc: “Đúng vậy.”
Anh chạm tay vào miếng dán sau cổ...
Đề nghị của Lục Hướng Thiên không tệ.
Đối phương đánh dấu tạm thời quả thật tốt hơn nhiều so với tiêm thuốc ức chế.