Nhiễm Hàng có chút sửng sốt: “Tôi đã gửi tin nhắn cho anh, anh xem chưa?”
Chuyện hắn đánh dấu Hoắc Tư Minh vào đêm đó ở câu lạc bộ bị lộ ra, qua ngày hôm sau, giám đốc và quản lý đều bị đổi hết.
Người quản lý mới này là một người hà khắc, mỗi ngày thích nhất là dạy dỗ người khác.
Nghe vậy, quản lý lạnh lùng liếc nhìn băng gạc quấn trên tay Nhiễm Hàng: “Dựa vào đâu mà cậu cho rằng chỉ cần gửi tin nhắn tới cho tôi là tôi sẽ đồng ý?”
“Hơn nữa, cậu lái xe không cẩn thận nên mới gặp tai nạn xe, đây là lý do để cậu tới trễ sao? Cứ như này, hôm nay cậu bị thương ở tay, ngày mai cậu ta bị đứt chân, mọi người đều có thể tới trễ, không cần làm việc nữa, câu lạc bộ là doanh nghiệp từ thiện sao, nuôi những kẻ lười ăn biếng làm như cậu? Hơn nữa cậu nói cho tôi nghe xem, dáng vẻ hiện giờ của cậu như này thì làm được gì? Khách thấy cậu đã cảm thấy đen đủi rồi...”
Trùng hợp sao người phục vụ Beta đi ngang qua người Nhiễm Hàng, nghe thấy lời nói kia, cậu ta đứng lại, đi tới cạnh Nhiễm Hàng, thì thầm bên tai hắn: “Mẹ nó, cái này là bới lông tìm vết mà, lần trước tôi đi vào còn chưa kịp thay quần áo, hắn ta đã nói tôi không gọn gàng, trái quy định của công ty, muốn khấu trừ tiền lương của tôi, còn bảo tôi làm kiểm điểm, mẹ nó, hắn ta cố ý gây khó dễ cho cậu, nào có ai không cho người ta nghỉ phép vì bị thương ở tay chứ?”
“Ngốc nghếch.”
Quản lý thấy hai người thì thầm to nhỏ, cả giận nói: :”Nói cái gì đó? Lớn tiếng lên xem nào, nói tôi nghe thử xem.”
Nhiễm Hàng ra hiệu với Beta, ý bảo đối phương đừng kích động, hắn tiến về trước, nhìn quản lý nói: “Hôm nay quả thật tôi không thể rót rượu cho khách được, nhưng có thể làm chuyện khác, ví dụ như dọn dẹp.”
Quản lý ôm tay cười nói: “Cũng đúng, vừa hay hôm qua người dọn vệ sinh nghỉ rồi, không bằng cậu thay người đó dọn nhà vệ sinh đi.”
Beta nổi giận, xông lên muốn lý luận với hắn ta: “Anh...”
“Được.” Nhiễm Hàng đè cậu ta lại, sức của hắn lớn, đối phương không tránh được.
“Tôi đi ngay đây.”
...
Phòng chứa đồ.
Nhiễm Hàng tìm thấy dụng cụ quét dọn, Beta đứng bên cạnh cửa sổ hút thuốc: “Tôi nói này, anh Hàng, tính tình của anh tốt quá rồi, rốt cuộc sao anh có thể nhịn không đánh hắn được vậy?”
Nhiễm Hàng cầm cây lau nhà tới: ‘Tôi đánh hắn ta sẽ không nhận được tiền, đi kiện cáo rất mất thời gian, hơn nữa đánh người là phạm pháp.”
“Haizz...” Beta buồn rầu gãi đầu: “Hôm nay anh gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy, không cảm thấy tức giận sao? Nếu là tôi, đoán chừng tôi đã xông lên đánh hắn ta một trận lâu rồi.”
“Xui xẻo sao?” Nhiễm Hàng cười cười: “Thật ra tôi cảm thấy hôm nay vẫn còn may, tuy rằng tôi không cẩn thận va quẹt xe, nhưng chủ xe không tức giận, không bắt tôi bồi thường, còn tiện đường chở tôi tới bệnh viện...”
“Dọn nhà vệ sinh có chút dơ, nhưng so với việc rót rượu cho người khác thì tốt hơn một chút.”
Động tác hút thuốc của Beta dừng lại, cậu ta cười lắc đầu: “Tôi phát hiện anh thật sự là chuyện gì cũng nghĩ về mặt tích cực, đâm xe đâm trúng đầu rồi à, tâm trạng còn lạc quan tới vậy...’tâm sinh tướng’ không phải là thật chứ? Trách không được nhìn anh không khác gì mặt trời...Chẳng lẽ mỗi ngày tôi đều tiêu cực, u ám, cho nên càng lúc càng u ám hơn sao?”