Chương 1
Kết hôn thánh thứ hai, chồng Ôn Linh là Hứa Đông Đông phải ra nước ngoài đi công tác, bắt đầu cuộc sống xa vợ.
Hứa Đông Đông là người thành thật, không nói nhiều. Lúc trước Ôn Linh đáp ứng gả cho anh, cũng là do nhìn trúng điểm này của Hứa Đông Đông. Nhưng mà sau khi chồng đi công tác, cô mới biết điểm này không tốt như thế nào.
Mười ngày nửa tháng Hứa Đông Đông mới gọi về một lần, mỗi lần trò chuyện đều vội vàng hỏi có khỏe không rồi cúp máy. Trên cơ bản anh không quá quan tâm cuộc sống của Ôn Linh, cũng không hỏi cô có cô đơn hơn hay không.
Năm nay, Ôn Linh hai lăm tuổi, đúng là lúc tuổi trẻ, tìиɧ ɖu͙© tăng mạnh, nhưng sau khi chồng đi công tác, cô sống như quả phụ vậy, chỉ có thể tự an ủi giảm bớt sự trống rỗng trong nội tâm.
Khi kết hôn, trong nhà mau cho Ôn Linh một căn nhà, cô và chồng sống ở đây. Thỉnh thoảng ba chồng sẽ mang theo quà đến thăm bọn họ, nhưng sau khi Hứa Đông Đông đi công tác, ba chồng cũng rất ít khi tới.
Ba Chồng tên là Hứa Quốc Hoa, thời trẻ đã mất vợ, một mình nuôi lớn con trai. Ngày thường hắn đam mê tập thể hình, năm mươi tuổi mà nhìn giống như chỉ mới hai mươi, không già một chút nào.
Ba chồng làm người hài hước, lúc trước mỗi lần hắn đến, đều sẽ mang quà cho chồng cô, còn đưa hai người cùng ra ngoài đi chơi.
Con của hắn Hứa Đông Đông lại hoàn toàn khác biệt, anh là cái hũ nút, nếu không có ngoại lực tác động thì anh căn bản sẽ không chủ động.
Kết hôn hai tháng, Ôn Linh phê bình kín đáo Hứa Đông Đông rất nhiều, chuyện trên giường cũng vậy, mỗi lần đều là cô chủ động, anh chưa bao giờ chủ động một lần nào. Lúc nào cũng là cô mặc nội y tình thú quyến rũ Hứa Đông Đông thì hắn mới có một chút phản ứng.
Hôm nay là cuối tuần, Ôn Linh ở nhà tắm rửa, nghĩ đến những ngày gần đây, cảm giác nghẹn khuất nổi lên trong lòng cô. Ôn Linh cúi đầu nhìn qua đôi vυ' bự trắng như tuyết của mình, lại nhìn bướm non phấn nộn, nghĩ thầm đến tột cùng là cô không tốt ở điểm nào mà phải chịu cảnh này?
“Đùng là mệnh của tôi không tốt.”
Ôn Linh cầm lấy vòi hoa sen, tách bướm ra, ấn nút xả nước nhắm ngay vào hộŧ ɭε.
“Ưm a…”
Ôn Linh hừ nhẹ, chơi trong chốc lát mà vẫn không tận hứng, cô để trần ngồi vào bồn tắm nằm ngửa bên trong tự dùng ngón tay an ủi.
Hứa Quốc Hoa dùng chìa khóa mở cửa vào nhà rồi đặt giỏ nho trên bàn.
Vừa nãy gõ cửa không ai trả lời nên hắn nghĩ con dâu cũng không ở nhà. Hắn thả nho xuống, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ôn Linh, nói mình mang theo nho đến đặt ở trên bàn.
Vừa mới gửi tin nhắn xong, Hứa Quốc Hoa bỗng nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ, nghe như tiếng mèo kêu.
“Có mèo hoang vào nhà?”