Trong lúc hai huynh đệ Vương Tử Thắng cùng Vương Tử Đằng đang bàn chuyện hôn nhân, Phúc Tuệ công chúa cùng Vương Sóc cũng đang nói chuyện về hôn nhân.
Phúc Tuệ công chúa nghiêng trên giường, Vương Sóc ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, dựa vào mẫu thân nói chuyện."Nương, người vừa rồi không phải quá không lưu tình rồi sao." Cho dù là được Vương lão thái gia hành lễ, hay là ngồi ở trên Vương Thủ Trung.“Chuyện đó thì có gì đâu chứ, nương là quân, hắn là thần!” Phúc Tuệ công chúa vuốt đầu Vương Sóc, nói: "Trước kia là nương là nương sai, luôn cho rằng chồng nói gì, thì phận làm vợ cũng phải nghe và làm theo thì sẽ tốt hơn là nương cứ cố chấp, chỉ đáng tiếc, con người chính là như vậy, không cảm thấy biết ơn, một chút chuyện nhỏ xảy ra liền thấy rõ bộ mặt thật.
Nếu là mối quan hệ phu thê lạnh nhạt, thì nương có thể hiểu, nhưng hiện giờ...!Chỉ cần nương nhớ tới nương ở biên giới phía Bắc chịu khổ, vì hắn mà thậm chí không thể mang thai nữa...!Chỉ cảm thấy ngày xưa đối xử thật lòng cũng không bằng cho chó ăn!”Vương Sóc im lặng không nói gì, trước khi nàng rời khỏi Quảng Đông, quan hệ giữa Phúc Tuệ công chúa và Vương Thủ Trung còn rất tốt, tuy rằng thương tâm khổ sở, nhưng vẫn ôm hy vọng, chuyện này là sao vậy? Sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?"Nương, vậy bây giờ người định làm sao?” Vương Sóc thăm dò, không biết đã xảy ra chuyện gì ở Quảng Đông, lát nữa phải đi hỏi Vương Tử Đằng mới được."Nương làm sao bây giờ ư? Đại ca con cũng đã trưởng thành, công việc ở dinh Hồng Lư cũng không tệ, giờ điều mà đại ca con cần làm, là có thể tiến vào lục bộ.
Hôn sự của nhị ca con và Lưu tiểu thư cũng nên xử lý, Lưu gia thấu tình đạt lý, nương cũng không thể bạc đãi, còn có con...""Nương, ý của con là người cùng phụ thân làm sao bây giờ?" Vương Sóc lo lắng về cuộc hôn nhân của cha mẹ, bất an hỏi một câu: "Nương có muốn hòa ly không?" Thời đại này hòa ly cũng không dễ dàng, cho dù là công chúa cũng không tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào."Sao con lại nghĩ vậy?" Phúc Tuệ công chúa kinh ngạc nhìn Vương Sóc."Nương đối xử với tổ phụ cùng phụ thân không lưu tình như vậy, hiện giờ lại là tôn công chúa, chỉ cần nương nguyện ý, ngoại tổ phụ sẽ vì nương làm chủ, bệ hạ sẽ bảo vệ nương, Vương gia có muốn cũng ngăn không được." Vương Sóc phân tích, chỉ cần Phúc Tuệ công chúa hạ quyết tâm, cho dù có gặp khó khăn, cũng không phải là không thể.Phúc Tuệ công chúa trầm mặc nửa ngày, cuối cùng tiếc nuối lắc đầu, nói: "Nương còn có ba huynh muội các con.”Ngụ ý là nếu không phải lo lắng cho các con, bà đã sớm không thể chịu được, làm cho Vương Sóc càng thêm tò mò xảy ra chuyện gì.Vương Sóc có lòng muốn hỏi, Phúc Tuệ công chúa lại tránh không nói, mấy lần như vậy, Vương Sóc cũng không quấy rầy nữa, chỉ sợ đi hỏi Vương Tử Đằng cũng giống như vậy.Vương Sóc khuyên nhủ: "Nương, nếu người không có ý định hòa ly, người có thể đối đãi ôn hòa với tổ phụ và phụ thân một chút không?" Nếu không có ý định hòa ly, mỗi ngày đều ở dưới một mái nhà, cho dù trong lòng có chướng mắt thế nào, ngoài mặt cũng sẽ không thể hiện ra.
Giống như tình huống ngại ngùng hôm nay vậy, người bình thường cũng thành bất thường a, hôn nhân chiến tranh lạnh, cũng không thú vị lắm."Yên tâm, nương sẽ có chừng mực." Phúc Tuệ công chúa bình tĩnh nói.Vương Sóc vừa rời khỏi phòng ngủ của công chúa, liền chạm mặt hạ nhân, nói Vương Thủ Trung gọi nàng đến thư phòng nói chuyện.“Đại ca cùng Tứ ca đâu?” Nói chuyện trong nhà lão Vương gia, nàng chỉ có thể xưng hô Vương Tử Đằng là Tứ ca."Bẩm Ngũ tiểu thư, lão gia đều đã cho gọi đến rồi ạ, đại thiếu gia cùng Tứ thiếu gia đang chờ người." Hạ nhân mỉm cười dẫn đường.Vương Sóc bảo Chu Tước trở về nghỉ ngơi trước, lệnh cho hai hộ vệ khác theo nàng, Chu Tước cũng mới đến, đi đường dài nên cơ thể mệt mỏi, cũng không câu nệ ở trước mặt nàng.Vương Sóc trên đường gặp được hai ca ca, cùng nhau đến bên ngoài thư phòng của Vương Thủ Trung."Các con tới rồi, ngồi đi." Vương Thủ Trung sắc mặt mệt mỏi, chỉ chỉ vào ghế ngồi bên cạnh.Ba huynh muội trầm mặc hành lễ, mỗi người ngồi yên một chỗ.Trong thư phòng thoáng yên lặng, Vương Thủ Trung nửa ngày mới mở miệng thở dài, nói: "Không nói lời nào, các con chính là đang trách móc người làm cha này sao?”“Nhi tử không dám." Thấy các đệ muội không nói lời nào, Vương Tử Thắng chỉ có thể đáp lại."Ta từ nhỏ đã là trưởng tử của Vương gia, sau mười tuổi đã quản lí việc đối ngoại của Vương gia, mười lăm tuổi đã theo tổ phụ các ngươi lên chiến trường, từ nhỏ quản lý gia sự, chăm sóc đệ muội, phụng dưỡng mẫu thân, mỗi lời nói một hành đều là thể diện của Vương gia.
Vương gia lấy ta làm gương, ta hiển nhiên trở thành trụ cột chính của gia tộc." Thanh âm trầm thấp của Vương Thủ Trung vang lên, bắt đầu nói về xưa nay."Ta biết chuyện lần này các con đều trách móc ta, giận ta không để ý tình cảm với mẫu thân các con, tham hoa háo sắc.
Ai ~ nói thật ra, Dương thị cũng chẳng phải sắc nước hương trời gì, nhiều nhất cũng chỉ là có chút thanh tú, lại là con gái của một vị quan nhỏ, kiến thức lại càng nông cạn, điều tốt duy nhất chính là thân phận thấp kém, khiến người ta không cần kiêng kỵ.
Tất cả chỉ là vì ta muốn biểu lộ lòng trung thành với bệ hạ, bảo toàn cho Vương gia mà thôi.
Lúc ấy tình huống cấp bách, nếu ta cũng ngã xuống, thì ai sẽ che chở cho các con? Ta nghe nói Sóc nhi ở đại chính điện nói sẽ cùng Dũng Vương phủ nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn về sau, liền cảm thấy tâm can sôi sục! Hổ đói cũng không ăn thịt con, ta từng nhận được thư của Vĩnh Tường Hậu, chưa từng nghĩ tới muốn vứt bỏ huynh muội các con, cũng không biết là ai kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lúc trước Dũng Vương phủ xảy ra chuyện, mẫu thân các ngươi ngã bệnh trên giường, ta vẫn luôn cho người hầu hạ thuốc tốt cơm ngon, Đằng nhi ta cũng nghĩ biện pháp để đưa vào quân doanh, tất cả là vì muốn bảo tồn huyết mạch cho Vương gia.
Nếu các con đều nghĩ như vậy, vậy làm cha thật đúng là...!Thật sự là...!Sống đến mức này, còn có ý nghĩa gì nữa!" Vương Thủ Trung rơi lệ, khóc không thành tiếng."Phụ thân..." Vương Tử Thắng cùng Vương Tử Đằng không đành lòng mở miệng gọi, Vương Sóc cũng cầm khăn lau nước mắt, nhưng nàng cũng không mở miệng giải thích, nàng đã nói hết chân tướng ở trên đại chính điện, cho dù không phải chân tướng, trong nhận thức nàng biết đó là chân tướng là được, nàng tuyệt đối không khi quân.Vương Thủ Trung thổ lộ tình cảnh lúc ấy nói: "Ta vốn định nếu Dũng Vương phủ xảy ra chuyện, vậy cũng phải có người thu thập tàn cục, nếu hành động nông nổi, ngươi chết ta cũng chết, cả gia tộc sẽ bị liên lụy, người bên ngoài sẽ cho là chúng ta tình nghĩa, hay là miệt thị chúng ta ngu xuẩn! Nếu các con đổ lỗi cho ta, ta cũng không có gì để nói, ta chỉ mong các con ngày sau hãy cảnh giác, không nên hành động nông nổi, đây chính là nỗi khổ tâm của phụ thân~"“Phụ thân, đừng nói nữa, đừng nói nữa, chúng con không giận người, tình huống lúc đó ai cũng không biết tiếp theo như thế nào, người chỉ làm những điều tốt nhất trong hoàn cảnh đó, không có đúng hay không." Vương Tử Thắng liên tục khuyên nhủ, trưởng tử kế thừa áp lực sự nghiệp gia tộc, Vương Tử Thắng rất hiểu."May mắn lưới trời l*иg lộng, nhà ngoại tổ phụ các con cuối cùng đã rửa sạch oan khuất, nếu sớm biết Sóc nhi sẽ làm như vậy, ta khi đó cũng sẽ cố gắng thêm một chút." Vương Thủ Trung vỗ vỗ Vương Tử Thắng nói."Phụ thân quá khen rồi ạ, đều là ngoại tổ phụ bày mưu tính kế, mới có thể hành động dứt khoát, làm kinh sợ tiểu nhân, rửa sạch oan tìh, nữ nhi chỉ là đúng lsuc gặp mặt, cho mượn thân phận mà thôi." Vương Sóc khiêm tốn nói."Cho dù chỉ là mượn thân phận của con, con có can đảm đánh trống Văn Đăng, đã là không tầm thường rồi." Vương Thủ Trung liên tục tán thưởng, lại nói: "Nói đến cũng là khổ con, trước đó một mình con ngàn dặm vào kinh, ta nghe nói con còn gặp phải truy sát?”“Đúng vậy, may mà mẫu thân đã phái hộ vệ đi cùng con, cũng không biết Vĩnh Tường Hầu sao lại biết được con muốn vào kinh, trên đường chặn gϊếŧ con, còn dùng binh lính trong quân.
May mà ông trời phù hộ, các hộ vệ đã liều mạng bảo vệ con, bằng không chúng ta sẽ không có một nhà đoàn tụ như ngày hôm nay, hiện tại nhớ tới con vẫn còn sợ hãi." Vương Sóc vỗ vỗ ngực, trong lòng một phen kinh sợ.“Muội muội còn bị người khác đuổi gϊếŧ sao?” Vương Tử Đằng kinh ngạc hỏi, chưa từng nghe nói qua."Đúng vậy, nhưng muội không có chứng cứ là Vĩnh Tường Hầu làm, nên trước mặt bệ hạ cũng không thể đưa thêm tội danh này vào." Vương Sóc nói."Sao muội không nói cho ta biết? Sau này muội muốn làm gì cứ giao cho ta đi, ta không yên tâm để muội mạo hiểm như thế." Vương Tử Đằng sờ sờ tóc Vương Sóc, đau lòng nói."Yên tâm đi, sau này có các ca ca, muội sẽ làm như vậy nữa." Vương Sóc quay lại mỉm cười."Sóc nhi hiểu chuyện, lại không muốn Đằng nhi bù đắp cho mình." Vương Thủ Trung nhìn con cái hòa thuận, vui mừng cười nói: "Lúc trước con còn náo loạn muốn trở thành một nữ binh, hiện giờ cũng đã hiểu nguy hiểm không đáng sợ, đáng sợ là mình đang gặp nguy hiểm mà không nhận ra."“Đều là khi còn bé nói đùa, giờ thật sự gặp chuyện con mới biết được, ba cây búa kia của con chả có ích lợi gì." Vương Sóc cười cô đơn, không muốn nhắc lại."Hộ vệ của muội muội vẫn đang trọng thương, hiện tại còn phải nằm, trong lòng muội cũng không dễ chịu gì." Vương Tử Đằng giải thích thêm."Ai, nên chiếu cố người đó nhiều hơn, nếu được thì hãy mời thái y đến xem một chút đi, dù sao cũng là người có công." Vương Thủ Trung nói."Vâng, nghe lời người." Vương Sóc gật đầu đồng ý."Nói mới nhớ, ngày mốt chính là ngày Dũng Vương phủ mở tiệc, các con đã nghĩ sẽ tặng quà gì cho ngoại tổ phụ chưa?" Vương Thủ Trung nói đến thọ yến của Dũng Vương gia, một nhà bốn người lại thảo luận chuyện tặng lễ, tựa như bất đồng lúc trước chưa bao giờ phát sinh, tựa như trước khi nữ nhân bụng to kia xuất hiện, một nhà bốn người, hòa thuận ấm áp.Huynh muội ba người cùng Vương Thủ Trung dùng trà quả điểm tâm ở thư phòng, nói hết nửa ngày, ba huynh muội mới cùng nhau cáo lui.Trên đường về, sau khi để cho người hầu đi xa, Vương Tử Thắng nói: "Phụ thân cũng không dễ dàng, muội muội hãy thông cảm cho người nhiều hơn.”“Đại ca sao lại nói như vậy?” Vương Sóc hỏi ngược lại."Muội làm đại ca nhìn không ra, muội đối với phụ thân không lạnh không nóng, nhớ rõ khi còn bé muội không phải như vậy." Vương Tử Thắng cười nói, nhớ lại bộ dáng khi còn bé Vương Sóc dính lấy cha mẹ, lúc ấy Vương Tử Đằng ở biên quan cùng cha mẹ quan hệ thân mật, muội muội lại là nữ nhi thích làm nũng, chỉ có hắn lạc lõng, lúc ấy còn có chút thương tâm.
Hiện tại nhớ lại chỉ cảm thấy ấm áp, đó mới là hình ảnh của một gia đình, bởi vậy khuyên: "Làm trưởng tử cũng không dễ dàng, phải cân bằng nhiều việc, bảo toàn gia tộc, đều là Vĩnh Tường Hầu náo loạn.”Vương Sóc im lặng, nàng hỏi ngược lại còn muốn hỏi, làm chuyện như vậy, không lẽ chỉ vì có khổ tâm mà sẽ được tha thứ sao? Còn không biết là khổ tâm hay tư tâm đây! Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Vương Tử Thắng, Vương Sóc đột nhiên không có hứng thú giải thích nữa, chỉ thản nhiên nói: "Muội hiện tại không thể cho qua chuyện này, nhưng qua thời gian thì sẽ đỡ hơn, đại ca đừng lo lắng.”“Làm sao có thể không lo lắng, hay là thế này, muội hầu hạ mẫu thân đi thôn trang ngoại ô hoặc dinh Hộ Quốc giải sầu đi, chờ thọ yến của ngoại tổ phụ qua đi, muội đúng là thích đem sự tình để ở trong lòng." Vương Tử Thắng đề nghị, một lòng muốn cho cả gia đình hòa thuận, không tiếc công sức muốn bù đắp tổn thương, cho dù mình cũng là người bị tổn thương."Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt của nam nhi và nữ nhi, muội hiện tại cực kỳ thương cảm, còn đang đắm chìm trong sợ hãi sau khi nhà ngoại tổ phụ xảy ra chuyện, huynh ngược lại bảo muội đi giải sầu." Vương Sóc cười nói.Vương Tử Thắng nhìn nụ cười của muội muội, tin rằng mình đã thực sự khiến muội muội cảm động, muội muội chắc chắn sẽ tha thứ cho phụ thân, người một nhà nhất định sẽ lại thân thiết với nhau.Đến ngã ba, Vương Tử Thắng mỉm cười rời đi, Vương Tử Đằng cùng Vương Sóc đi thêm một đoạn nữa, sân của bọn họ ở cạnh nhau."Muội có tin không?" Vương Tử Đằng đứng ở ngã tư mỉm cười hỏi..