Hồng Lâu Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 77: Chương 77

Lúc Vương Sóc tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra nhìn thấy đỉnh đầu đau đớn loạn xạ, Vương Sóc nằm nghiêng, có thể cảm giác được phía sau đầu có gối mềm, mông đùi đau đớn hơn bình thường.Vương Sóc không rê.n rỉ, chỉ yên lặng hồi tưởng lại, hành vi của mình có chỗ nào không đúng, lúc ấy ngất xỉu, nàng vẫn chưa mất đi ý thức, đợi đến khi Đồ Cảnh bước ra khỏi hàng nói, nàng mới để mình ngất đi.Biểu hiện ở đại chính điện, Vương Sóc tự mình chấm điểm cao, tiết tấu đều nắm rất chắc, sự thật cũng nói rõ ràng, thời gian chấm dứt chính xác, dư luận cũng sôi nổi, điều duy nhất không tốt chính là kết thù quá nhiều, nhưng nhân sinh trên đời, ai có thể làm cho mọi người đều yêu thích chứ.Vương Sóc thở dài một hơi, cúi đầu rê.n rỉ."Vương tiểu thư, người tỉnh rồi." Một mỹ nhân mặc y phục trong cung cung cười khanh khách đi vào đỡ Vương Sóc uống nước, nói: "Thái y dặn dò, cơ thể người sẽ đau, nhưng sẽ không sao đâu, thái y viện đều là người hành nghề y lâu năm, cam đoan có thể giúp người hồi phục hoàn toàn, đến lúc đó cũng sẽ không để lại sẹo."Cảm ơn rất nhiều.

Ta đang ở đâu? "Vương Sóc thản nhiên để người khác hầu hạ, vừa mới bát nháo một trận lớn, Vương Sóc cũng không muốn giả vờ làm gì."Đây là Lập Đức điện.""Phiền tỷ tỷ đỡ ta dậy, ta nên đi vấn an Hoàng hậu nương nương mới đúng." Vương Sóc giãy dụa muốn đứng dậy, Lập Đức điện là nơi ở của Hoàng hậu, mà vị đương kim hoàng hậu này chính là vợ cả của bệ hạ, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn được bệ hạ kính trọng, hai người bọn họ đã là vợ chồng từ thuở thiếu niên."Vương tiểu thư không cần đứng dậy, nương nương đã sớm phân phó, người bị thương nặng, không cần đa lễ, chờ người trị thương tốt, nương nương lsẽ mời người đến chính điện nói chuyện." Mỹ nhân mặc cung trang giọng điệu ôn hòa, nhưng thái độ kiên quyết.Vương Sóc đáp ứng, nhiều lần dặn dò vị Ôm Phác tỷ tỷ này truyền đạt cảm kích của nàng đến Hoàng hậu nương nương.Sau khi Ôm Phác tỷ tỷ đi, Vương Sóc ở trong lòng nghĩ lại một tình huống với vị Hoàng hậu này, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở lại trong cung nhờ chiếu cố, đối với tin tức trong cung cũng không phải quan tâm lắm.

Khi còn bé, nàng từng theo quận chúa tiến cung yết kiến đã gặp qua Hoàng hậu một lần, nhưng cũng không để ý lắm.

Vị Hoàng hậu này lớn tuổi, lại không có con, chỉ có nữ nhi duy nhất xuất giá, lại chết vì khó sinh, giờ chỉ còn một đứa cháu ngoại.

Nhà mẹ đẻ vốn không phải đại tộc, được Hoàng đế chịu ơn phong hầu, đạm bạc sống qua ngày, cảm giác tồn tại ở đế đô cũng không mạnh.Nhìn tên nữ quan bên cạnh Hoàng hậu nương nương - Ôm Phác Phác, Ôm Phác Thủ Vụ, tùy theo tự nhiên mà không có chí tiến thủ, vị Hoàng hậu nương nương này tin tưởng đạo giáo, hàng ngày không làm gì mà chỉ thờ cúng, lui ở trong cung, cũng không nhúng tay vào chuyện triều đình.

Đương nhiên, lấy với địa vị cao quý của Hoàng hậu cũng không cần quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần là Hoàng hậu, đến đời Hoàng đế sau này, bà chính là Hoàng thái hậu, tôn vị chỉ có thể cao quý hơn.Vương Sóc trong lòng lo lắng mình ra mặt quá nổi bật, sợ Hoàng hậu vì thế mà không thích nàng, ở trong lòng không biết lúc yết kiến nên biểu hiện như thế nào.

Hồi lâu mới biết là mình nông cạn, Hoàng hậu căn bản không coi nàng là gì, trong một tháng dưỡng thương ở hậu điện Lập Đức điện, Vương Sóc ngay cả mặt của Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng thấy.Trái tim phơi phới của Vương Sóc đột nhiên rơi xuống đất, bởi vì cảm giác hưng phấn khi chuẩn bị làm một chuyện lớn đột nhiên tiêu tán, trong lòng cẩn thận kiềm chế lại.Thái y viện quả nhiên là người tài trong y thuật, vết thương của Vương Sóc rất nhanh đã đóng vảy, hoạt động thấy cẩn thận một chút sẽ không có gì đáng lo ngại.

Vương Sóc vẫn thức thời dưỡng thương ở hậu điện, lúc phiền muộn liền đẩy cửa sổ ngắm phong cảnh, ngay cả sân hậu điện cũng ít ai đến, an phận đến kỳ quái.Chưa gì đã qua một tháng, vụ án phản quốc của Dũng Vương phủ cũng đã được phơi bày rõ ràng.Toàn phủ Dũng Vương phủ được phóng thích, Thế tử Dũng Vương được phong làm Trung Dũng quận vương, tang lễ long trọng, sau khi chết vinh quang, Dũng Vương gia ở trên triều đình cùng bệ hạ diễn ra một cảnh huynh đệ tình thâm.Ôm Phác một bên hầu hạ Vương Sóc thay đồ, một bên giải thích: "Bệ hạ ban long ân, phong Phúc Tuệ quận chúa làm công chúa, thánh chỉ đã ra, chỉ vài ngày nữa, Vương tiểu thư liền có thể cùng cha mẹ đoàn tụ."“Một nhà đoàn tụ, thật sự là chuyện tốt." Vương Sóc cảm kích mỉm cười.

Ôm Phác nói là hầu hạ Vương Sóc thay đồ, trên thực tế, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm động tác của các cung nhân, thỉnh thoảng sửa sang lại một chút."Được rồi, người đi theo ta, bệ hạ hạ lệnh triệu kiến, cũng không thể qua loa." Ôm Phác đi trước dẫn đường, Vương Sóc chậm rãi đi theo.“Thần nữ Vương thị xin yết kiến bệ hạ, bệ hạ trường thọ!” Vương Sóc dùng lễ nghi chuẩn mực nhất bái lạy, giống như con cừu non thuần phục ở dưới chân Hoàng đế."Nha đầu tốt, đứng lên đi." Hoàng đế có ngữ điệu ôn hòa, lời nói thân mật.Lúc Vương Sóc ngẩng đầu lên, trên mặt liền lộ ra nụ cười nồng đậm hợp lễ nghi, có vẻ thân thiết hơn rất nhiều.Vương Sóc đứng dậy nhìn, Dũng Vương gia, Vương lão thái gia đều ở đây, Vương Sóc lần lượt chào hỏi hai vị trưởng bối: "Thỉnh an tổ phụ, thỉnh an ngoại tổ phụ.” Vương Sóc chưa được triều đình phong tước vị, hành lễ tất nhiên là theo thứ bậc, bái kiến Vương lão thái gia trước tiên là chính đáng."Hài tử tốt, khó xử cho ngươi rồi, mau đứng lên." Hai vị trưởng bối vội vàng đỡ dậy."Ai, ngồi đi, ngồi xuống hết đi." Hoàng đế kêu mọi người ngồi xuống, Vương Sóc tuy rằng bị thương, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế cứng."Hà Nham tầm nhìn hạn hẹp, bản lĩnh ngược lại rất lớn, lần này để cho hắn làm loạn, suýt nữa hại một nhà các ngươi, may mà nha đầu này lá gan lớn, mới may mắn thoát nạn." Hoàng đế cảm khái nói."Hoàng huynh nói cái gì, nếu không phải ngài biết rõ mọi chuyện, thần đệ làm sao có thể nhanh như vậy rửa sạch oan khuất, đều là người phía dưới không hiểu chuyện, Hoàng huynh cũng không cần quá tức giận, giận dữ tổn hại sức khỏe lắm." Dũng Vương gia vội vàng khuyên nhủ."Ai, không nói những thứ này, Vương khanh dạy dỗ rất tốt, ta nhìn nha đầu này lúc đi vào, lá gan kia, chính là khí phách trên lưng ngựa đuổi gϊếŧ địch của ngươi ngày xưa! Ahahaha!” Hoàng đế lại khen Vương lão thái gia dạy dỗ có phương pháp."Bệ hạ khen ngợi rồi, tiểu nhi tử nhà thần từ nhỏ đã hiểu chuyện, là thần vẫn còn nhiều thiếu sót.

Làm trưởng bối mà không biết coi trọng, nếu sớm biết...""Người trẻ tuổi mà, nên có chút hoạt bát, đều giống như lão già như ngươi và ta thì làm được cái gì!" Hoàng đế nhíu mày không đồng ý nói: "Nha đầu này rất tốt, Hà Nham làm ác, mẫu thân nàng cũng chịu ủy khuất, trẫm phong hiệu công chúa, theo lệ nha đầu cũng nên phong quận chúa mới đúng.”Vào cửa đã lâu, Hoàng đế từng câu từng chữ đều khen Vương Sóc, nhưng thực sự Vương Sóc cần trả lời cũng chỉ có câu này.

Vương Sóc đứng dậy hành lễ, nói: "Bệ hạ long ân, thần nữ mạo phạm thiên uy, mặc dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, rốt cuộc vẫn là tội bất kính, bệ hạ khoan hồng đại lượng không so đo, thần nữ không thể quên bổn phận."“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu nhi tử nhà thần không cần sủng quá, biết là Hoàng huynh thích nha đầu này, kính xin Hoàng huynh không nên ban nhiều ân huệ quá." Dũng Vương gia thỉnh cầu, Vương lão thái gia cũng ở bên cạnh giúp đỡ."Theo các ngươi, nếu không phong quận chúa, cũng không thể bạc đãi công thần.

Phong là chủ huyện Cao Mẫn, ban cho hai huyện Hoa Đình, Vĩnh Phong, làm ấp, ban trăm lượng vàng, hai ngàn lượng bạc, một đấu trân chấu, hai mươi cuộn vải tơ, một rương bảo thạch.” Hoàng đế nghiêm túc tuyên bố, ban thưởng vô vàn trân bảo quý giá."Cao Mẫn dập đầu tạ bệ hạ long ân." Những gì đáng nhận, Vương Sóc cũng không từ chối, cúi người cảm tạ.Mấy người quân thần nói thêm mấy câu, liền cáo lui, Vương lão thái gia mang theo Vương Sóc trở về Vương gia, Dũng Vương gia bị Hoàng đế giữ lại."A Nhạc chết trận, ngươi có thể trách trẫm." Người ngoài đi rồi, biểu tình trên mặt Hoàng đế cũng chân thật hơn rất nhiều, Hoàng đế hỏi."Cũng không thể trách Hoàng huynh, lúc trước chuyện này không bàn bạc chi tiết với Hoàng huynh mà đã thực hiện, là ta quá mức kiêu ngạo, hại hài tử, về sau dẫn theo đủ loại chuyện, không nói cũng được, có trách cũng chỉ có thể trách ta.

Thoạt đầu xảy ra chuyện, ta cũng trách Hoàng huynh không tín nhiệm huynh đệ mình, hồi sau liền ngộ rõ, dưới người là bao cặp mắt đang dõi theo, sao có thể so đo với người."“A Nhạc, đáng tiếc." Hoàng đế thở dài.

Hoàng tộc có thể có một tinh anh cũng không dễ dàng, vốn là người tốt nhất kế thừa tước vị Dũng Vương phủ, hiện giờ thiên hạ mới ổn định, đang cần người của hoàng tộc bảo vệ hoàng thất.“Vì nước tận trung, vì gia tận hiếu, không phụ một thân huyết mạch, không đáng tiếc!” Dũng Vương gia nghẹn ngào nói, ngoài miệng nói không đáng tiếc, trong lòng lại là tiếc nuối vạn phần, tóc đều đã bạc, chính là thương tâm trưởng tử qua đời."Ai~" Hoàng đế thở dài một tiếng, nhìn Dũng Vương gia tuổi già sức yếu, đột nhiên dâng lên lòng biết ơn đối với Vương Sóc.

Hoàng đế vốn thập phần chán ghét cách làm xấu mặt hoàng thất của Vương Sóc trước mặt chúng thần, nhưng nghĩ lại, nếu không phải nàng cố gắng xoay chuyển tình thế, ngày sau đổ bể ra, Hoàng đế sẽ xử trí như thế nào chứ.

Nhìn đệ đệ nhà mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, liền nhớ tới chính mình, nhất thời xúc động, mình cũng không còn trẻ trung gì! Hoàng đế đột nhiên cảm thấy ban thưởng cho Vương Sóc như vậy vẫn còn hơi ít, nhưng lời đã nói ra lại không thể thay đổi, chờ sau khi Dũng Vương gia lui ra, Hoàng đế lại ban thưởng lớn cho Dũng Vương gia.Vương lão thái gia mang theo Vương Sóc ra khỏi cửa cung, lên xe ngựa, trên đường đi im lặng không tiếng động, đợi đến khi xe ngựa chạy vào phố Đông Thiện mới nói: "Đón đại ca ngươi trở về đi, không có tín vật của ngươi, ngay cả thôn trang cũng không vào được, ta không muốn sinh chuyện, ngươi cũng tự lo thân mình cho tốt."“Tổ phụ thứ tội, lúc ấy là được ăn cả ngã về không, con hiển nhiên phải bảo vệ người nhà rồi mới dám động thủ." Vương Sóc biết Vương lão thái gia chắc chắn rất tức giận, không thương lượng trước với ông liền làm ra chuyện như vậy, Vương Sóc là họ Vương, nhưng nàng vì Dũng Vương phủ mà nhiệt huyết, nếu xảy ra chuyện thì người rơi đầu đầu tiên lại chính là Vương gia!"Bảo toàn? Thôi đi" Vương lão thái gia cười nhạo một tiếng: "Ngươi chưa từng đem Vương gia để ở trong lòng!”Vương Sóc vén rèm xe nhìn đường, nói: "Mau đến phủ." Thời gian và địa điểm không thích hợp để nói chuyện.Vương lão thái gia im lặng, đến cửa phủ, khuôn mặt nghiêm túc có chút tươi cười, giống như một ông nội hiền lành đón cháu gái về nhà.Vương Sóc trước tiên đi bái kiến lão thái thái cùng nhị thúc, vợ chồng tam thúc, người một nhà đều chờ ở chính đường, ngày này không ai nói lời không tốt, sau một buổi hàn huyên an ủi qua đi, hạ nhân lại đến báo có thánh chỉ giáng xuống.Người tiếp chỉ là Vương Sóc, bệ hạ lại ban cho một trận lễ vật lớn, người trong Vương phủ vui mừng không kìm được, Vương lão thái thái vốn còn muốn giảng dạy đôi điều liền thu hết tâm tư.

Có một nữ tử được bệ hạ yêu thích, đối với Vương gia mà nói là chuyện tốt, huống chi hành động này của Vương Sóc tạo ra thanh danh tốt, giúp đỡ biết bao nhiêu nữ nhi trong gia tộc.Thím Hai tổ chức tiệc đón mừng long trọng, cả nhà nói cười náo loạn nửa ngày, cuối cùng Vương Sóc lấy cớ bị thương mới thoát thân.Trở lại nơi quen thuộc, Vương Sóc nằm sấp trên giường, bảo Tố Trinh bôi thuốc cho nàng, ai, vết thương lại nứt ra..