Vì vậy sinh mạng này có một cái tên, được gọi là Úc Như.
Úc Tộ cảm thấy mình chỉ có một trách nhiệm mỏng manh đối với Úc Như, nguồn gốc của trách nhiệm này là bản chất bóc lột của thương nhân. Anh không muốn kiểm soát mọi thứ liên quan đến Úc Như, miễn là cậu nhóc còn sống.
Nhưng khi Úc Như lớn lên, Úc Tộ nhận thấy rằng sự tồn tại của cậu nhóc khiến anh cảm thấy lo lắng, ngọn nguồn của nó là thân phận “người cha” của anh.
Úc Tộ nghĩ, anh cần một người có thể giải quyết những việc này mà không cần Úc Như thường xuyên xuất hiện trước mặt mình.
Gia sư mới rất phù hợp, nghe nói Úc Như rất thích, thậm chí còn có thể thay mặt Úc Tộ tổ chức họp phụ huynh, điều này khiến Úc Tộ vô cùng hài lòng.
Gần đây anh không về nhà vì đang giải quyết công việc ở nước lân cận, khi trên đường trở về nhà đã là chuyện của hai tháng sau.
Úc Tộ đứng ở cửa dặn dò vài câu, đợi trợ lý đặc biệt mang theo tài liệu rời đi thì quản gia lập tức đẩy một bên cửa biệt thự ra.
Úc Tộ đã nghe thấy một giọng nói mơ hồ bên trong, nhưng anh quá không chú ý đến nó. Mới đi vào sảnh được vài bước, một con thú nhồi bông đã bay tới dưới chân anh.
Lần đầu tiên Khương Lễ đến nhà của người thuê mình, người chủ không có ở đó, chỉ có đứa trẻ mà cô đang nhận dạy kèm.
Cậu nhóc tên là Úc Như, tính tình có thể coi là hoạt bát, nhưng mỗi khi nhắc tới cha, dường như ánh mắt của cậu nhóc co rụt lại.
Sau khi Khương Lễ phát hiện ra rằng Úc Như sợ cha mình, cô đã khá đắn đo về người chủ mà mình chưa từng gặp. Loại cha nào lại khiến một đứa trẻ tám tuổi hoạt bát sợ hãi như vậy?
Chính vì vậy mà ngay lần đầu tiên nhìn thấy Úc Tộ, hô hấp của Khương Lễ đã dừng khi nhìn thấy con thú nhồi bông rơi dưới chân người đàn ông.
Thậm chí trước chưa kịp quan sát biểu hiện của người đàn ông, cô đã nắm lấy cổ áo của Úc Như một cách nhanh nhất có thể, sau đó bế cậu nhóc lên đặt phía sau lưng mình.
... Lần này Úc Như đã rất phấn khích sau khi đạt được 100 điểm trong bài kiểm tra giữa kỳ nên đề nghị chơi đùa với cô, chỉ vậy thôi. Khương Lễ sẵn sàng thề với đường tơ kẽ tóc và mức độ thẩm định trên giấy tờ của mình rằng cô hoàn toàn không có ý định làm điều gì sai trái trong nhà của người khác.
"Thực xin lỗi anh, xấu hổ quá, do cuối tuần nên mới muốn chơi đùa với nhóc con này, tôi không để ý anh vừa mới—"
"Không sao.”
Món đồ chơi trong tầm mắt được một đôi tay cân xứng nhặt lên, sau đó đưa tới trước mặt cô: “Cô Khương, mau đưa nó về phòng đi. Ở nhà tôi không quen để trẻ con chơi đùa lung tung , mong cô thứ lỗi.”
Khương Lễ vội vàng gật đầu, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông, lại không nhìn ra vẻ u ám như trong tưởng tượng.
Úc Như rất xinh xắn, đương nhiên cha cậu nhóc cũng không tệ. Vẻ ngoài của Úc Tộ có hơi hung dữ, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh có thể coi là dịu dàng, sự tương phản này khiến anh có một loại sức hấp dẫn khác.
Môi trên của người đàn ông có một hạt cườm không rõ ràng, sống mũi đặc biệt thẳng tắp, hốc mắt sâu thăm thẳm nhưng ánh mắt lại không có lạnh lùng mà ngược lại lộ ra một chút dịu dàng thoải mái, chỉ là không biết bộ mặt dịu dàng như vậy có phải giả tạo hay không.