Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 25: Lạc lối trên biển (7)

"Đi về phía trước, đi về phía trước, chúng ta sắp đến địa điểm có báu vật rồi." Người đàn ông trung niên cầm bản đồ, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

"Đội trưởng, hướng gió không đúng, đi về phía trước có thể sẽ gặp nguy hiểm." Một trong những thành viên của tiểu đội "Thần biển" lo lắng nói.

"Sợ cái gì? Có nguy hiểm mới mới được đền đáp, nước mắt người cá chính là bảo vật vô giá! "Người đàn ông trung niên hai tay phất phất, chỉ huy đoàn thủy thủ, yêu cầu mọi người lái con tàu tiếp tục di chuyển về phía trước.

Con tàu "Thần biển" phá vỡ sóng to gió lớn, giống như một chiến binh dũng cảm, không ngừng xung phong trên chiến trường.

Sóng lớn liên tiếp đánh vào thân tàu "Thần biển", gió mạnh thổi gãy cột buồm, thân tàu bắt đầu lung lay, rạn san hô ẩn dưới nước biển đâm vỡ thuyền.

"Đội trưởng!"

Đối mặt với tình thế trước mắt, một số thành viên của tiểu đội "Thần Biển" hiển nhiên đã bị hoảng sợ, nhưng lúc này bọn họ cũng không tiến được, không lùi được, phía trước hay phía sau đều có tử thần.

"Tiến lên."

Dưới sự uy hϊếp của cái chết, người đàn ông trung niên đã ra mệnh lệnh cuối cùng.

Một nhà thám hiểm xuất sắc, dù có chết cũng muốn tận mắt chứng kiến kho báu thực sự.

Thân tàu nghiêng xuống, từng chút từng chút chìm vào trong nước biển đen sâu thẳm, giống như bị một con quái thú khổng lồ ăn mòn từng chút một.

Trên bãi biển, sáu thành viên của tiểu đội "Thần biển" đã lần lượt tỉnh lại. Sau khi trải qua vụ đắm tàu, họ may mắn sống sót. Tiểu đội đã mất tất cả mọi thứ nên chỉ có thể khám phá trên hòn đảo nhỏ để tìm kiếm một số vật liệu sinh tồn.

May mắn thay, đây không phải là một hòn đảo hoang, sâu bên trong có một làng chài nhỏ.

Đội "Thần biển" đến làng chài nhỏ.

Điều kỳ lạ là những người ở trong thôn nhỏ hình như bị cô lập với thế giới bên ngoài. Tiểu đội "Thần biển" cũng không biết mình trôi dạt đến nơi nào ở chỗ nào, cũng không tìm được phương pháp trở về.

Tuy nhiên, họ đã tìm thấy dấu vết của kho báu.

"Nước mắt chân thành của người cá sẽ hóa thành bảo thạch, nước mắt người cá có thể mang đến cho chủ nhân sự phù hộ của Hải Thần, là bảo vật vô giá."

Dân làng chài nhỏ làm việc vào ban ngày và biến mất vào ban đêm.

Một ngày nọ, người đàn ông trung niên tình cờ gặp một cô gái trong thôn đã biến thành người cá, và sau đó nhận ra rằng mình đang ở trong một ngôi làng người cá.

Nếu như có thể khiến cho người ta cảm động, thì có thể lấy được nước mắt của người cá.

Người đàn ông điên cuồng tấn công cô gái nhỏ, nhân tiện hỏi về bí mật của nước mắt người cá, cô gái nhỏ mở lòng giao trọn trái tim mình cho người đàn ông, một đêm nọ, cô đã lén lút nhét bảo thạch nước mắt của người cá cho người đàn ông.

Ngày tháng trôi qua, tiểu đội Thần Biển cuối cùng cũng có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, lúc chia tay, trưởng lão trong thôn đã cảnh cáo: kẻ chà đạp lên lòng chân thành chắc chắn sẽ bị trừng phạt!

Nước mắt người cá được bán đấu giá với giá cao ngất ngưởng, tiểu đội Thần biển lập tức nổi tiếng, cuộc sống của sáu thành viên cũng đột ngột thay đổi chóng mặt.

Của cải, tiền bạc, danh tiếng, giống như thủy triều ập tới, cùng với đó là những ham muốn vô tận không ngừng lớn dần.

Một giọt nước mắt người cá có thể được lợi nhiều như vậy, mà trong thôn lại có nhiều người cá như vậy, bọn họ vẫn có thể lấy được vô số bảo thạch nước mắt người cá.

Với tâm tư như vậy, tiểu đội "Thần biển" lại đến làng người cá một lần nữa.

Dựa theo các điểm đánh dấu trên bản đồ, tiểu đội "Thần biển" đã tìm được làng người cá, nhưng khác với lần trước, khi nhìn thấy tiểu đội "Thần biển" quay lại, dân làng không còn hoan nghênh họ như lần trước, bà cụ trong thôn còn đưa ra cảnh cáo âm u: "Đêm trăng tròn không thể ra biển, người thật lòng không thể tham lam, trong thôn không thể nhìn thấy máu." Ngay cả cô gái nhỏ lúc trước từng yêu người đàn ông cũng tránh xa.

“Nước mắt người cá, tôi muốn nước mắt người cá!” Người đàn ông gầm lên, trong khi dân làng im lặng.

Thấy dân làng cũng không hợp tác, tiểu đội "Thần Biển" lấy ra súng ống đã chuẩn bị sẵn, uy hϊếp người cá, trong lúc tranh chấp súng đã nổ khiến dân làng chết và bị thương vô số.

Cô bé từng yêu người đàn ông khóc, những giọt nước mắt rơi xuống biển, cô gái cũng hóa thành vô số bọt nước.

Nước mắt của người cá tan vỡ, Hải Thần tức giận.

Khi Đinh Diêu tỉnh lại, trong đầu lướt qua cốt truyện, khu vực xung quanh là một mớ hỗn độn.

Làng chài nhỏ cũ kỹ đổ nát, vắng lặng u ám, xác người nằm rải rác trên mặt đất, như lặng lẽ kể lại tội ác mà thủ phạm đã gây ra.

Bên tai, tiếng hát quen thuộc lại vang lên.

Mặt trăng máu mọc, thủy triều rút. Đường về hiện ra, hồn phách trở về.

Đinh Diêu ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống trái đất, bao phủ mọi thứ bằng một lớp sương trắng.

Đây là thực ...

Khi Đinh Diêu đi đến bờ biển, thủy triều rút đi, ánh sáng của trăng dệt thành một con đường nhỏ, một con đường dẫn đến nơi sâu nhất của biển.

Chỉ có nước mắt và máu mới có thể nhận được sự tha thứ của Hải Thần.

Đinh Diêu không có cảm xúc gì, nhưng không biết vì sao, nước mắt không tự chủ được chảy dài trên mặt, có lẽ là sự sám hối của các thành viên trong tiểu đội "Thần Biển" mà cô đại diện.

Đinh Diêu bước trên mặt nước và đi về phía con đường, ý thức dần dần mơ hồ.

[Người tiến hóa thân mến, chúc mừng các bạn đã vượt ải trò chơi "Lạc lối trên biển", lần này đội ngũ vượt ải biểu hiện là cấp A, số người còn sống sót: 3 người, phần thưởng vượt ải cấp A : thẻ thông hành hai ngày]

[Tiếp theo là tính toán kết quả thành tích trong não bộ cá nhân.]