"Nếu như có anh Bạch Tiêu ở đây thì tốt rồi, lúc ấy tôi nên thử xem có thể thêm bạn tốt với anh ấy được hay không." Đường Duyệt bực bội lẩm bẩm.
Vào ban đêm yên tĩnh lạ thường.
Tiếng hát của dân làng không vang lên, giống như trong nháy mắt cả thôn đã biến mất.
Đinh Diêu kỳ quái mở cửa, lại bị bầu trời trước mắt khϊếp sợ.
Trên bầu trời đêm đen như mực, một vầng trăng tròn sáng treo cao, không giống như lần trước, trăng hôm nay tròn tỏa ra ánh sáng đỏ như máu, bao phủ cả thế giới bằng một tấm màn đỏ mờ.
Mặt trăng tròn, đỏ, yêu dị, đáng sợ.
Nó giống như đã ngâm mình trong máu.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!” Mặt trăng đỏ dâng lên làm cho Đường Duyệt kích động: "Khó trách ban ngày không thể rời khỏi đảo, có lẽ là giống như bài hát kia, phải đến khi trăng màu đỏ mọc mới có thể trở về.”
"Đinh Diêu, chúng ta ra biển đi."
Trên mặt Đường Duyệt tràn ngập niềm vui, sự mệt mỏi ban ngày đều đã bị cuốn đi.
Đinh Diêu bị Đường Duyệt lôi kéo, nhưng sự bất an trong lòng không giảm bớt chút nào.
Đường Duyệt kéo Đinh Diêu đi thẳng về phía bờ biển, thủy triều thực sự rút xuống rất nhiều, trên mặt biển có vô số chấm sáng chuyển động, từng chút từng chút hội tụ thành con đường ánh sáng, quỷ dị mà thần thánh. Nước biển tối màu được chiếu sáng, giống như một bức màn của ánh sáng.
Đốm sáng đó, hơi quen mắt.
“Con đường trở về, con đường trở về!” Đường Duyệt kêu lên: "Đi theo ánh sáng, là có thể đi ra ngoài." Đường Duyệt đứng dậy và muốn nhảy lên thuyền, lại bị Đinh Diêu kéo lại.
"Đêm trăng tròn không thể ra biển, người lương thiện không được tham lam, trong thôn không thể nhìn thấy máu. Cô quên quy tắc rồi à?”
"Nhưng..." Đường Duyệt theo bản năng ngẩng đầu, nhìn mặt trăng máu trên bầu trời vừa to vừa tròn.
Đêm trăng máu, cũng là đêm trăng tròn.
Trong làng có quy định không thể ra khơi.
"Nhưng câu ca dao..." Đường Duyệt muốn cãi lại: "Nếu vậy thì làm sao trở về, còn đường quay về này quả thực đã xuất hiện.”
"Vậy câu cuối cùng thì sao?"
"Hồn, hồn phách trở về." Đường Duyệt sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.
"Đây chắc chắn không phải đường về, nhất định còn có manh mối khác." Đinh Diêu nói, chúng ta trở về đi.
Ánh trăng màu đỏ nhuộm mọi thứ thành màu máu, rừng cây đen kịt tắm rửa dưới ánh trăng màu đỏ, trông rất quỷ dị.
Máu nhuộm tất cả mọi thứ.
"Xùy xòa, xùy xòa..." Lúc này, sâu trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân không thuộc về Đinh Diêu và Đường Duyệt.
Sắc mặt Đinh Diêu tái nhợt, điều cô sợ hãi nhất vẫn xảy ra.
Cô và Đường Duyệt trốn sau cái cây gần nhất, nín thở, hy vọng C-12a không phát hiện ra hai người họ.
"Ra ngoài đi, tôi vất vả lắm mới tìm được đó." Giọng nói của C-12a vang lên trong không trung.
"Tôi biết hai người đang ở đây..." C-12a lẩm bẩm, cười điên cuồng.
"Xùy xòa, xùy xòa..." Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Đinh Diêu cảm giác C-12a đang ở gần cây bọn họ đang trốn.
"Xin lỗi."
Đinh Diêu đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm của Đường Duyệt ở phía sau, cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một lực sau lưng đẩy mạnh mình, cơ thể Đinh Diêu trong nháy mắt mất thăng bằng nhào về phía trước.
Sự khủng hoảng và ớn lạnh tràn vào não bộ, Đinh Diêu cố hết sức khống chế thân thể, lảo đảo một chút, cuối cùng cũng không té ngã.
"Bắt được rồi."
Giọng nói trầm thấp của C-12a vang lên trong bóng tối.
Chạy, phải chạy.
Cơ thể phản ứng trước bộ não nhưng còn chưa đợi Đinh Diêu chạy xa, cô đã bị một lực khổng lồ đẩy ngã xuống đất, ánh sáng lạnh lẽo của vũ khí sắc bén lóe lên, Đinh Diêu vung tay, con dao rạch một vết thương lớn trên cánh tay Đinh Diêu, máu tươi chảy dọc theo cánh tay trắng nõn.
"Ha ha ha ha..." Máu tươi dường như kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thần kinh của C-12a, khiến cho C-12a càng trở nên điên cuồng.
Đinh Diêu muốn thoát khỏi sự khống chế của C-12a, nhưng lại phát hiện sức lực của C-12a lớn đến kinh ngạc, giống như... không phải con người.
Trong lúc hoảng loạn, một bàn tay của Đinh Diêu mò mẫm trong bóng đêm, cho đến khi chạm vào một hòn đá sắc bén.
Trước tận thế, cô chỉ là một học sinh bình thường, chưa bao giờ đánh nhau, cũng không dính máu tươi bao giờ.
Nhưng hôm nay, tính mạng nguy cấp, đã không cho phép cô đủ sức suy nghĩ nữa.
Đinh Diêu dùng tay đập đá mạnh vào đầu C-12a, cảm giác được sức lực của C-12a giảm đi ngay lập tức, Đinh Diêu vội vàng giãy thoát khỏi trói buộc, đứng dậy từ trên mặt đất.
Lần này, có lẽ không chết thì cũng trọng thương.
Trong bóng tối, truyền đến tiếng cười điên cuồng.
Chàng trai chậm rãi giơ tay lên nhấc hòn đá ra, ánh trăng đỏ như máu chiếu rọi khuôn mặt cậu, đôi đồng tử đen láy của cậu thiếu niên lóe lên ánh sáng âm u và tàn nhẫn, cậu giống như không có cảm giác đau đớn, đi về phía Đinh Diêu.
Chỉ sợ đây là... Nguyên nhân C-12a "không bị thương" trong trò chơi lần trước.
Khu rừng cây đen kịt như giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt mây đen bao phủ cả bầu trời, gió lớn nổi lên, cát đá bay khắp trời, mặt trăng máu cũng bị chìm trong bóng tối, trong rừng cây không có một tia sáng, ngay sau đó, một tia chớp xẹt qua bầu trời, sau đó tiếng sấm ầm ầm nổ to cùng những hạt mưa rơi xuống, cả thế giới đều bị mưa rửa tội.