Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 10: Khu vườn của người khổng lồ (6)

"Cố Tử Thao, chúng ta vừa trao đổi vừa chia sẻ thức ăn, dùng bộ não của chính anh phán đoán, rồi quyết định có lựa chọn tin tưởng, hay là không tin."

Cố Tử Thao bình tĩnh lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt tràn ngập thù địch nhìn ba cô gái ở đây.

Chu Đông Đông ôm chặt vết thương trên vai trái, sắc mặt tái nhợt, nhưng máu đã nhuộm đỏ môi cô, khuôn mặt thanh tú lại càng trở nên xinh đẹp.

Khương Anh lặng lẽ di chuyển về vị trí của mình, hy vọng cách Cố Tử Thao xa một chút.

"Chia sẻ thức ăn, mơ đi! Cho dù bối cảnh giống như trong chuyện cổ tích thì cũng hoàn toàn khác nhau, người khổng lồ sử dụng một bức tường để bao quanh khu vườn, nhưng đây là mê cung!” Cố Tử Thao nói.

"Cái đó không giống như truyện cổ tích."

"Vậy anh nghĩ tại sao mùa xuân mãi không đến?" Đinh Diêu hỏi ngược lại.

"Ông đây làm sao biết..." Cố Tử Thao lộ ra vẻ mặt chán ghét.

"Tại sao cứ mỗi 12:00, bất cứ anh đang ở đâu cũng sẽ mất ý thức và tỉnh dậy trong phòng của mình?" Đinh Diêu tiếp tục hỏi.

"Ông đây không biết."

"Vậy, anh đã vào mê cung bao giờ chưa? Anh cảm thấy anh là người mạnh nhất trong tám người chúng ta, nhưng anh lại điên cuồng cướp đoạt thức ăn của kẻ yếu, kết quả ngay cả manh mối quan trọng nhất của trò chơi cũng không dám đi thăm dò? Toàn bộ trò chơi chỉ vào khu vườn đó, nhưng anh thậm chí không có can đảm để xông vào?” Đinh Diêu tiếp tục bức hỏi.

"Cô..." Cố Tử Thao xách cổ áo Đinh Diêu lên, muốn đánh người.

"Mỗi người chúng ta đều bị mắc kẹt trong ngày của Tatali. Cứ sau 12 giờ, thời gian được đặt lại và ngày này sẽ trở lại. Vì vậy, dù anh có cướp bao nhiêu thức ăn và gϊếŧ bao nhiêu người, mùa xuân cũng sẽ không bao giờ đến." Đinh Diêu bị Cố Tử Thao xách lên, hai chân không chạm đất, nhưng vẫn không đổi sắc mà nói.

"Cố Tử Thao, lời giải thích như vậy, anh có đồng ý hay không?"

"Thảo nào... Mỗi ngày đều tỉnh lại ở cùng một nơi..." Khương Anh đột nhiên nhận ra.

Mặt Cố Tử Thao tối sầm lại, hạ nắm đấm trong tay xuống.

"Câu hỏi cuối cùng, tám người, tại sao lại là tám người?"

Những người còn lại rơi vào im lặng.

"Cố Tử Thao, chúng ta hợp tác đi, trò chơi này nhất định phải có tám người đồng tâm mới có thể hoàn thành." Đinh Diêu vươn tay về phía Cố Tử Thao, nở một nụ cười nhạt.

Cố Tử Thao quay mặt đi, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay ra.

"Thật tuyệt vời, cô Đinh, lời nói của cô đã giải quyết được sự hoang mang mấy ngày nay của tôi, tôi xin lỗi vì chuyện hôm trước đã làm ra với cô."

Khi tất cả đều vui mừng, Chương Hằng xuất hiện từ phía sau mọi người.

"Tôi có thể cung cấp cho cô nhưng gì mà tôi biết. Tôi đã vào khu vườn, đây là bản đồ tuyến đường mà tôi đã vẽ từ trí nhớ.” Chương Hằng đưa cho Đinh Diêu một bản vẽ.

Đinh Diêu nhận lấy bản vẽ, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

"Rất hữu ích, anh Chương, bây giờ cần tập hợp tám người, tôi có một ý tưởng có thể sẽ vượt qua được cửa ải."

Đinh Diêu và Cố Tử Thao đi tìm Phương Kiến Quốc, những người còn lại đi tìm mẹ con Trần Phương, ước định sẽ tập hợp ở địa điểm ban đầu.

“Không phải xem thường ông đây sao, bảo tôi đi cùng làm gì? Nghe Đinh Diêu phân phó, Cố Tử Thao rất kinh ngạc, một mực lải nhải bên tai Đinh Diêu.

"Thứ nhất, tôi không xem thường anh, thứ hai, tôi nghĩ anh Phương hẳn là cần sự giúp đỡ của anh." Trên thực tế Đinh Diêu lười giải thích, nhưng Cố Tử Thao thật sự là rất phiền phức.

Tìm được cửa phòng Phương Kiến Quốc, đẩy cửa ra lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, chỉ thấy Phương Kiến Quốc nằm trên giường, môi trắng bệch.

"Bê tảng đá ở dưới góc trái cửa sổ ra, đồ ăn ở bên trong." Cảm giác được có người tiến vào, Phương Kiến Quốc lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn, hơi thở yếu ớt.

"Cố Tử Thao, anh cho nước và thức ăn đi, anh hẳn là có rất nhiều vật tư." Đinh Diêu nhìn Cố Tử Thao.

Cố Tử Thao rất nghe lời lấy nước và thức ăn từ vòng tay của mình ra, Đinh Diêu hơi đỡ Phương Kiến Quốc dậy, giúp anh uống nước anh.

"Thức ăn thì không cần đâu, tôi không chịu nổi mấy ngày. Bản đồ tuy đầy đủ những thời gian sẽ bị thiết lập lại. Cô cần phải biết nguyên nhân, thời gian thiết lập lại mới có thể vượt qua ải, tự gϊếŧ lẫn nhau cũng vô dụng.”

Phương Kiến Quốc chậm rãi nói: "Khu vườn sẽ xoay chuyển vào lúc tám giờ tối mỗi ngày, con đường trước và sau tám giờ khác nhau, tôi đã vẽ hai bức… Hy vọng có thể sẽ giúp được cho cô càng nhiều càng tốt. Thức ăn thì đừng lãng phí vào người tôi.”

Giọng nói của Phương Kiến Quốc rất trầm đυ.c, có một loại lực lượng khó hiểu, làm cho người ta trấn định lại.

Những gì Phương Kiến Quốc nói về cơ bản giống như những gì Đinh Diêu đoán, tuy rằng cô không chứng thực được sự chuyển động của khu vườn, nhưng căn cứ vào tiếng vang phát ra rất lớn từ khu vườn mỗi đêm, và các bản đồ được vẽ rất khác nhau của cô, Phương Kiến Quốc, Chương Hằng, cũng suy đoán ra được có lẽ khu vườn đang xoay chuyển.

"Cám ơn anh, anh Phương, nhưng anh cũng là một trong tám người, xác suất rất lớn sẽ không thể vượt qua, cho nên xin anh hãy kiên trì."

Đinh Diêu giúp Phương Kiến Quốc xử lý vết thương một chút, ngoại trừ một số nơi bị thương nghiêm trọng thì cô không dám động vào, sau khi xong Đinh Diêu dẫn Cố Tử Thao rời đi, cô cũng không lấy đi thức ăn.

"Này, ông đây nghe không hiểu, rốt cuộc như thế nào mới có thể vượt qua?" Sau khi rời đi, Cố Tử Thao lặng lẽ thì thầm với Đinh Diêu: "Cô sẽ không lừa tôi chứ?”

“...”

Đinh Diêu thật sự là có chút phiền với Cố Tử Thao, đây là lần thứ N anh ta xác nhận với cô rằng cô không có lừa gạt anh.

Cố Tử Thao trực tiếp bật chế độ ruồi nhặng quấy nhiễu, khiến Đinh Diêu choáng váng đầu óc.

"Câm miệng, nếu anh dùng thời gian hỏi tôi mấy vấn đề đó thì hãy dành thời gian suy nghĩ đi, nói không chừng đã hiểu rồi đó." Đinh Diêu tăng tốc, muốn cắt cái đuôi Cố Tử Thao đi, nhưng Cố Tử Thao đi hai bước đã đuổi kịp cô.

"Ông đây tin cô một lần, cô không thể lừa tôi."

"Vậy anh cứ tin tưởng tôi đi." Đinh Diêu cười nhạt.