Không có thức ăn, vết thương trên người cũng chưa lành, trạng thái của Đinh Diêu rất tồi tệ. Nhưng cũng may cô đã ghi nhớ rõ đường đi của mê cung, vì vậy có thể tránh đi nhầm.
Ngay khi Đinh Diêu chuẩn bị đột nhập vào mê cung một lần nữa lúc 11 giờ rưỡi, cô lại nhìn thấy một người máu me bê bết nằm ở cửa lối ra của mê cung.
Là Phương Kiến Quốc.
Chỉ thấy Phương Kiến Quốc nằm ở lối ra mê cung, hô hấp nặng nề, xung quanh toàn là máu tươi, bùn đất bởi vì thấm đẫm máu tươi mà biến thành màu đen đậm.
Phương Kiến Quốc cảm giác có người đang tới gần, ngước mắt lên nhìn.
Có vẻ anh vẫn chưa mất đi ý thức.
Đinh Diêu xé mảnh vải trên quần áo xuống, xử lý vết thương cho Phương Kiến Quốc một cách đơn giản.
"Anh Phương, anh đừng ngủ." Đinh Diêu đặt một bàn tay của Phương Kiến Quốc choàng qua vai mình, để cho trọng tâm của Phương Kiến Quốc tựa vào trên người cô, nhưng mà Phương Kiến Quốc cũng là một người đàn ông trưởng thành, Đinh Diêu cũng cảm thấy nặng, bước đi có chút khó khăn.
"Anh Phương phối hợp một chút, nhiệt độ bên ngoài quá thấp, tốt nhất là vào bên trong Lâu đài trước." Toàn bộ sức lực của Đinh Diêu chắc chắn sẽ không thể cõng nổi Phương Kiến Quốc, cần anh phối hợp một chút tự mình đi lại. Tuy rằng còn cách thời gian thiết lập lại hai mươi phút, nhưng Đinh Diêu lo lắng Phương Kiến Quốc mất máu quá nhiều, hơn nữa nhiệt độ quá thấp, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"A!" Khương Anh sợ hãi hét lên khi nhìn thấy Phương Kiến Quốc và Đinh Diêu cả người đầy máu.
“Khương Anh, cứu người, mau tới giúp đỡ!” Đinh Diêu hét về phía Khương Anh.
Khương Anh do dự một chút, vẫn là lựa chọn tiến đến đỡ Phương Kiến Quốc.
"Hai người muốn trở về lâu đài sao? Cố Tử Thao anh ta điên rồi... Anh ta muốn gϊếŧ người! "Giọng nói Khương Anh run rẩy, khóc nức nở.
"Trở về." Đinh Diêu lựa chọn rất quyết đoán. Thời gian còn lại không nhiều lắm, Cố Tử Thao có điên đến đâu cũng không nhất định có thể tìm được bọn họ trong lâu đài, huống hồ Chương Hằng cũng không phải người dễ chọc.
Các cô khá may mắn, dọc theo đường đi không đυ.ng phải Cố Tử Thao, Phương Kiến Quốc cũng vô cùng ngoan cường, rất hợp tác.
Khương Anh vẫn khóc sướt mướt suốt đoạn đường đi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trước khi hôn mê, Phương Kiến Quốc đem một bản vẽ dính máu tươi giao cho Đinh Diêu.
Đinh Diêu tiếp nhận bản vẽ, tâm trạng cũng nặng nề.
12 giờ.
Mở mắt ra, vẫn là căn phòng quen thuộc, 9 giờ.
Đầu tiên đánh úp là cảm giác đói khát, tiếp theo là đau đớn.
Đi ra ngoài, lại là Tataly chào cô, dường như Tatali không nhớ cô đã đột nhập vào khu vườn một ngày trước.
Trên hành lang, có tiếng cãi nhau, gào thét.
"Đừng ép tôi gϊếŧ cô." Cố Tử Thao cầm dao uy hϊếp Chu Đông Đông: "Cô giấu thức ăn ở đâu, mau giao ra!”
"Nằm mơ." Chu Đông Đông ngoặm một miếng trên tay Cố Tử Thao: "Có bản lĩnh thì anh gϊếŧ tôi đi, như vậy anh cũng không lấy được thức ăn của tôi, anh cứ chờ chết đói đi!”
Chu Đông Đông cắn ra một ngụm máu tươi, phun ra xuống mặt đất.
"Đừng tưởng rằng ông đây không dám, ông đây sẽ ăn thịt của cô cũng phải sống sót."
Cố Tử Thao dường như là bị Chu Đông Đông bức bách, đâm một dao về phía Chu Đông Đông, Chu Đông Đông phản ứng nhanh nhẹn, tránh được bộ phận quan trọng, nhưng vai trái bị đâm một đao, hét ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Cố Tử Thao muốn tiếp tục đâm thêm một dao.
"Cố Tử Thao, muốn sống sót thì dừng tay lại!" Đinh Diêu thấy tình huống không ổn, vội vàng xông tới ngăn cản Cố Tử Thao.
"Mẹ kiếp, xen vào chuyện của ông đây, có tin tôi gϊếŧ cô trước luôn không." Cố Tử Thao buông Chu Đông Đông ra, quay lại bóp cổ Đinh Diêu, một tay chĩa con dao về phía Đinh Diêu.
Ánh mắt chạm nhau, trong mắt Cố Tử Thao tràn đầy sự điên cuồng và tàn nhẫn, mà Đinh Diêu lại bình tĩnh giống như nước đọng.
"Anh có tin hay không, nếu bất kỳ ai trong số tám người chết, trò chơi này sẽ không qua được."
Đinh Diêu kéo lưỡi đao trên tay Cố Tử Thao gần vào tim cô, không hề sợ hãi.
"Anh cho rằng, cướp đi thức ăn của người khác, sẽ bảo đảm sống sót lâu nhất, có thể chịu đựng đến mùa xuân sao?" Đinh Diêu mỉm cười: "Gϊếŧ tôi, mùa đông sẽ qua sao?”
"Chẳng phải là thế sao? Đây chính là trò chơi sinh tồn, mạnh tồn yếu vong, con tàu muốn xóa bỏ những thứ rác rưởi không có sức mạnh như mấy người! Những người được gọi là tinh anh của xã hội đến lúc tận thế cũng chỉ là đồ vô dụng, giống như rác rưởi đến cầu xin ông đây! Ha ha ha!” Cố Tử Thao cười điên cuồng: "Nhận rõ hiện thực đi! Đồ ngây thơ, tận thế này chính là thiên hạ của ông đây, tôi muốn cho những người có học thức kiêu ngạo như các cô quỳ xuống cầu xin như những con chó!”
"Cố Tử Thao, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy sức mạnh là tiêu chuẩn duy nhất để con tàu lựa chọn? Anh đã bao giờ nghe nói về khu vườn của người khổng lồ chưa?” Đinh Diêu nheo mắt nói.
"Ông đây không nghe truyện cổ tích."
"Anh đã từng nghe qua, anh biết."
Nhìn phản ứng của Cố Tử Thao, có lẽ là anh ta cũng biết câu chuyện cổ tích này.
"Cố Tử Thao, anh đừng làm gì cả, nghe tôi nói đã, câu chuyện đó… chúng ta cần chia sẻ manh mối với nhau, anh đừng động thủ với Đinh Diêu." Khương Anh bị Đinh Diêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dưới tình thế cấp bách nói năng có chút lộn xộn.
“Ông đây dựa vào cái gì mà tin mấy người, mấy người cho rằng đầu óc mình tốt luôn thích gạt người!” Cố Tử Thao không muốn buông con dao trong tay xuống, nhưng dùng sức lực trên cổ Đinh Diêu rõ ràng đã giảm đi.
Anh ta đã dao động.
-------------------
Đề cử cho bé đi mà