Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 8: Khu vườn của người khổng lồ (4)

Nhiệt độ vẫn còn đang giảm xuống, Đinh Diêu cảm thấy nội tạng của mình sắp đóng băng rồi, những bộ phận trần trụi bên ngoài sắp mất đi tri giác.

Cứ như vậy, cô chạy về phía trước, điều mà Đinh Diêu không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra – một bức tường đá cao chặn đường phía trước.

Đây là một ngõ cụt.

Không kịp để cho cô có thời gian suy nghĩ thêm, Đinh Diêu vội vàng quay lại chuyển hướng.

Rẽ trái, rẽ phải... ngõ cụt, trở về, rẽ trái... Khoảng mười lăm phút sau, Đinh Diêu cảm thấy tiếng mặt đất rung động, xa xa, nghe được tiếng thét phẫn nộ của Tatali.

"Tên trộm chết tiệt! Tên trộm chết tiệt! Tao sẽ gϊếŧ mày! Ăn thịt mày! Nghiền nát mày!”

Giọng nói của Tatali sắc bén và khủng bố, khác hoàn toàn với thái độ trước kia, Tatali – người trước đây luôn chào hỏi cô, giờ đã biến thành ác quỷ điên cuồng.

Còn 15 phút nữa là đến 12 giờ.

Từ nãy, Đinh Diêu đi bỏ lỡ hai lần, mà Tatali biết tuyến đường chính xác, cho dù tuyến đường tiếp theo Đinh Diêu chọn không sai, sợ cũng sẽ bị Tatali đuổi kịp.

30 phút chắc chắn là đủ.

Mà cô, dù thế nào cũng phải kiên trì đến 12 giờ.

Từ nhỏ đến lớn, Đinh Diêu rất ghét thể thao, chạy 800 mét trong tiết thể dục cũng khiến cô cảm thấy như mất nửa cái mạng chó, trong trò chơi có lẽ định bù đắp những quãng đường cả đời này của cô.

Nếu có cơ hội làm lại từ đầu, cô nhất định sẽ tập thể dục mỗi ngày và không bao giờ lười biếng nữa.

“Tên trộm chết tiệt, đừng để tao bắt được mày!” Tatali điên cuồng gầm thét, càng ngày càng điên cuồng, Đinh Diêu chỉ cảm thấy tiếng gào thét khủng bố kia càng ngày càng gần cô, cảm giác chấn động trên mặt đất càng ngày càng mạnh, mà cơ thể của cô đã sắp quá tải, trong khoang miệng, mũi đều có mùi máu tanh nồng nặc.

Trái, trái, phải...

Lại là ngõ cụt.

Đinh Diêu cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Còn 5 phút nữa!

"Tên trộm chết tiệt!"

Ở góc đường, thân hình khổng lồ của Tatali xuất hiện trước mắt Đinh Diêu. Khu vườn bằng đá trống trải, Đinh Diêu không hề có chỗ để trốn, toàn bộ sự việc đã phơi bày trước mặt Tatali.

"Tên khách chết tiệt, dám nhăm nhe hoa của tao! Tao sẽ xé mày ra từng mảnh!" Cơ thể khổng lồ của Tatali lao vào, Đinh Diêu né tránh sang bên cạnh, nhưng lực tác động cực lớn đã khiến cô ngã ra rất xa.

Cơ thể mềm mại va chạm với tảng đá cứng rắn lạnh lẽo, hằn lên những vết máu, hậu quả sau cú va chạm này đã đè ép nội tạng của cô, cảm giác đau đớn từ miệng vết thương truyền đến hai chân hai tay, nhưng Đinh Diêu bất chấp cơn đau đớn dữ dội.

Còn 3 phút nữa.

Đinh Diêu dùng tốc độ nhanh nhất bật dậy, một giây sau, chỗ cô vừa mới ngã xuống bị bàn chân to lớn của Tatali dẫm xuống.

Đinh Diêu dốc hết toàn lực chạy trốn.

Một cái bóng khổng lồ từ phía sau chiếu xuống con đường cô đang chạy, Đinh Diêu dùng toàn bộ tế bào chạy nước rút, trong lòng âm thầm đếm ngược.

Ba, hai, một.

Đinh Diêu mở mắt ra, vẫn là căn phòng quen thuộc, đồng hồ trên tường chỉ vào chín giờ.

Trái tim sợ hãi vẫn đang đập kịch liệt của Đinh Diêu cùng dần bình thường lại.

Đinh Diêu trở về phòng, nhưng vết thương trên người không biến mất, không có hộp sơ cứu, Đinh Diêu chỉ có thể dùng vải thô băng bó một chút.

Đau, rất đau.

Đinh Diêu đau đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo.

Vượt qua trò chơi? Hay từ bỏ đấu tranh! Liệu chết đói có thoải mái hơn một chút hay không?

Lúc này, cửa phòng Đinh Diêu bị đá văng ra một cách thô lỗ.

Cố Tử Thao.

"Anh Cố, có việc gì không?" Chỉ thấy Cố Tử Thao cầm một con dao với nụ cười tự mãn xấu xa.

Người đến không có ý tốt.

"Người đẹp, nếu muốn bảo toàn mạng sống thì đem thức ăn của cô giao ra cho ông đây." Cố Tử Thao kề dao lên cổ Đinh Diêu: "Nhanh lên, ông đây không có kiên nhẫn đâu, nhỡ đâu không cẩn thận để lại vết sẹo đấy.”

Đêm hôm qua hình như trời mưa, nóc nhà bị dột.

Cô lại bị thương, không có một chút sức phản kháng nào.

Cả người Đinh Diêu cứng đờ, không dám nhúc nhích, tay trái mở giao diện trò chơi trong vòng tay, đem toàn bộ thức ăn của mình có ra.

Chọc không nổi, không nổi, dù sao cũng sẽ bị cướp đi, Đinh Diêu không muốn bị đánh thêm một trận nữa.

"Coi như cô thức thời, ông đây cũng không muốn gϊếŧ người." Cố Tử Thao bỏ thức ăn của Đinh Diêu vào trong vòng tay mình, cất đao đi.

"Cô cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nói không chừng tâm trạng ông đây tốt sẽ bố thí cho cô chút đồ ăn." Cố Tử Thao vỗ vỗ mặt Đinh Diêu, hừ một tiếng rồi rời đi.

Đinh Diêu bước ra cửa phòng, nhìn thấy Khương Anh ngồi xổm khóc ở hành lang.

Có lẽ cô ấy cũng bị Cố Tử Thao cướp thức ăn.

Hoạt động của Tatali vẫn không thay đổi chút nào, trong khi tâm lý của mỗi người tham gia trò chơi lại hoàn toàn khác.

Không có nguồn thực phẩm bổ sung, mùa đông dường như kéo dài vô tận, tất cả mọi người đều có một suy nghĩ: tranh giành tài nguyên.

Đinh Diêu trên đường gặp mẹ con Trần Phương, hai người không còn nhiệt tình như trước, bọn họ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Đinh Diêu, sau đó vội vàng chạy đi.

Trên đường đi nhặt cành cây khô làm củi, Đinh Diêu gặp Chương Hằng.

Chương Hằng đi theo Đinh Diêu suốt một quãng đường, vẻ mặt u ám.

"Bây giờ tôi bị thương, lại là con gái, không có vũ khí tự vệ nào, hoàn toàn không đánh lại anh, nhưng mà đồ ăn của tôi đều bị Cố Tử Thao cướp mất rồi." Đinh Diêu cũng không quay đầu lại nói: "Anh đến trễ rồi.”

"Làm sao tôi có thể tin cô." Thấy mục đích bị vạch trần, Chương Hằng cũng không hoảng hốt.

Đinh Diêu mở giao diện hiển thị vật phẩm trong vòng tay ra, bên trong trống rỗng.

Giao diện hiển thị vật phẩm trong vòng tay không lừa được người, Chương Hằng cũng không phải người không có phép tắc, vậy nên đành miễn cưỡng để Đinh Diệu đi.