Thư Khánh đưa Đường Liên vào cửa hàng đồ chơi tình thú, lúc đứng trước cửa tiệm Đường Liên nhìn bảng hiệu mà hoang mang tột độ, hình như bọn họ đi nhầm rồi thì phải, nhưng cậu không dám hỏi, nhìn Thư Khánh mở cửa bước vào, Đường Liên vội chạy theo.
Bên trong lấy tông màu đen làm màu chủ đạo, hai bên lối vào có những hình ảnh mười tám cộng khiến Đường Liên lần đầu tiên nhìn thấy phải mặt đỏ tim đập, đèn màu vàng làm không gian càng thêm mập mờ khó tả. Một nam nhân ra tiếp chuyện, cổ hắn đeo vòng đen có lục lạc kêu leng keng theo từng chuyển động. Trông có vẻ quen biết với Thư Khánh, niềm nở mời bọn họ lên tầng trên, vừa đi vừa tò mò nhìn cậu rồi quay sang nói chuyện với Thư Khánh.
"Hôm nay sao lại dẫn theo nam nhân vậy? Bạn trai mới của cậu?"
Thư Khánh trợn tròn mắt lên, lập tức đánh vào vai người bên cạnh.
"Cậu thôi đi, tôi thẳng . . . Ok?"
Nam nhân đeo lục lạc ôm chỗ bị đánh, vờ hờn trách Thư Khánh.
"Cậu vẫn mạnh bạo với người ta như vậy!"
Nói rồi còn vỗ nhẹ vào ngực Thư Khánh, Đường Liên đi sau nhìn bọn họ có chút không biết phải làm gì, ngại ngùng vờ như không thấy, quay mặt chỗ khác quan sát căn phòng họ vừa tiến vào.
Thư Khánh ho nhẹ, kéo dài khoảng cách với Thời Vũ.
"Nghiêm túc đi."
Thời Vũ chậc lưỡi lầm bầm oán trách.
"Đúng là đàn ông, kéo quần lên là trở mặt ngay."
Có lẽ không gian quá mức im lặng nên Đường Liên, người đang vờ đi như không tồn tại vô tình lại nghe hết cuộc trò chuyện của họ, sặc nước bọt ho khụ khụ lên. Không khí biến diệu thật lạ kì, lúc này Thời Vũ mới buông tha Thư Khánh, quay lại thăm dò người bạn nhỏ đi sau bọn họ nãy giờ.
"Cậu bạn này, xin hỏi muốn tìm gì?"
Đường Liên bị hỏi mà đớ người, cậu mua gì ở cửa hàng tình thú cơ chứ, mặt dần đỏ hơn khi thấy đằng sau chỗ Thời Vũ đứng là "hung khí" làm bằng thủy tinh được trưng bày trên kệ. Thời Vũ theo ánh mắt Đường Liên, quay lại lấy xuống dươиɠ ѵậŧ giả, mặt không đổi sắc nói với Đường Liên.
"Cậu thích loại này sao?"
Lại nhìn từ trên xuống dưới Đường Liên một lượt, chậc lưỡi đánh giá.
"Nhìn cậu không lớn lắm, đã quan hệ tìиɧ ɖu͙© bao lâu rồi."
Đường Liên nghe hắn hỏi mà xoắn quýt không biết nên nói gì cho phải. Cậu không có thích cái này, cũng chưa từng quan hệ cái gì cả. Cũng may lúc này Thư Khánh nhìn không nổi nữa, chen vào trả lời thay cậu.
"Cậu đừng doạ người ta chứ."
Vừa nói xong chợt nhận thấy ánh mắt sắc như dao của Thời Vũ nhìn hắn, Thư Khánh nhanh nhảu bổ sung thêm.
"Đây là người mới của Tổng giám đốc đấy, đừng có thất trách, giúp cậu ta tìm vài thứ phù hợp đi."
Quả nhiên nghe xong thái độ của Thời Vũ dành cho Đường Liên thay đổi hẳn, từ phòng bị ban đầu chuyển thành hào hứng, lại chợt nhớ chuyện gì đó.
"Tại sao hôm nay cậu dẫn người đi, không phải mấy lần trước là Hạ Hiên phụ trách việc này sao?"
Thư Khánh thở dài hối thúc hắn.
"Hôm nào kể, nhanh giúp cậu ấy chọn đi, cậu ấy còn phải đi bệnh viện."
Thời Vũ không buôn được chuyện, trề môi quay phắt đi, cười niềm nở tiếp đãi Đường Liên.
"Đi đi đi, vào đây nè, tôi giúp cậu chọn vài thứ."
Nói xong không chờ Đường Liên kịp phản ứng, kéo tay hắn đi vào cánh cửa màu trắng bên hông, bỏ lại Thư Khánh đứng ngoài.
Bật đèn lên, lại là đèn vàng, lúc này có đủ ánh sáng, Đường Liên nhìn một dãy các tủ trưng bày toàn dương cụ mặt đỏ như rỉ máu, hắn lắp bắp.
"Tôi . . . tôi..."
Thời Vũ không nghe cậu nói đã kéo cậu lại kệ tủ gần nhất, hướng cậu giới thiệu.
"Cái này có vẻ hợp với cậu."
Nói rồi lấy ra đeo luôn lên cho Đường Liên.
Là một cặp tai mèo trắng muốt có gắn thêm hai cái lục lạc, Thời Vũ nhìn cậu một lần nữa, da trắng, mặt non, mông to, đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại chắt lưỡi thầm nghĩ trong lòng, không biết trên phương diện đó như thế nào, Tổng giám đốc của Thư Khánh đổi khẩu vị rồi, hắn nhìn ra cậu nhóc này vẫn chưa biết chuyện mình sắp bị "thông", có lẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn chăng? Người có tiền đúng là biết chơi mà...
"À đúng rồi, cái này cho cậu, vị kia thích sạch sẽ."
Hắn đưa cho Đường Liên một bộ dụng cụ súc ruột, nhìn tên thứ được ghi trên hộp, Đường Liên đầu đầy chấm hỏi. Cậu cần súc ruột để làm gì?
"Cái này để... để làm gì?"
Thời Vũ một mặt hứng thú trả lời cậu.
"Thì như tên gọi, để súc ruột a, cậu phải làm cái này trước khi quan hệ với ngài ấy, hiểu chưa?"
Hắn ác ý không nói rõ cho cậu biết chuyện cậu sắp bị "thông", dù sao để cậu tự tìm hiểu không phải sẽ thú vị hơn sao. Nói rồi lại kéo cậu đến nơi trưng bày quần áo tình thú, những bộ trang phục hớ hên hầu như không che được gì được ma na canh mặc đập thẳng vào mắt Đường Liên, cậu ngại đến tím mặt rồi, Thời Vũ làm như không thấy, hắn chỉ cho cậu hết bộ này đến bộ khác, bắt cậu lựa một kiểu. Đường Liên choáng váng đầu óc, sau một hồi bị Thời Vũ tẩy não đã lấy bừa một set đồ chủ đề học đường mà không biết đó lại là lý do cậu không xuống được giường rất lâu. Cậu bị Thời Vũ lôi tới lôi lui một hồi, chọn hết cái này tới cái khác trong sự hoang mang tột độ. Thời Vũ nói với cậu mấy cái này cậu sẽ dùng, tỉ như lúc lựa "cái kia", Thời Vũ biết rõ còn hỏi cậu.
"Lần đầu à?"
Cậu đỏ mặt gật đầu, lại nghe Thời Vũ giọng bừng bừng hứng thú tư vấn.
"Vậy là 15cm là vừa, cậu phải có chí lớn hiểu không, giữ chân ngài ấy lâu một tí, đàn ông ấy mà, phải biết co giãn, trên giường cứ buông thả một tí, càng buông thả họ càng thích, hiểu không?"
Mặc dù Đường Liên chưa từng trải qua chuyện này nhưng nghe hắn nói cậu vẫn ngại đỏ mặt, gật đầu lia lịa. Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy Thời Vũ càng có thiện cảm với cậu hơn, vào trong lấy một chiếc đĩa đưa cho cậu.
"Về xem cái này mà làm theo, có gì không hiểu thì liên hệ tôi."
Đường Liên nhận lấy, cảm ơn hắn. Sau một hồi vật lộn với Thời Vũ, chính xác hơn là bị Thời Vũ đưa hết cái này đến cái khác, bọn họ rời khỏi cửa hàng đã là buổi chiều, Thư Khánh lái xe đưa cậu đến bệnh viện thăm mẹ.
Đứng từ ngoài tấm kính nhìn mẹ đang hôn mê, trên người chằn chịt dây nhợ, tim cậu nhói lên, nước mắt không tự chủ rớt xuống. Bác sĩ chủ trì đi đến nói chuyện với cậu.
"Tình trạng mẹ cháu thì bác đã nói, trong 3 ngày phải phẫu thuật ngay, không thể để lâu được."
Đường Liên giơ tay lau nước mắt, sụt xịt đáp.
"Cháu biết rồi ạ, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ Thời gật đầu với cậu. Hoàn cảnh thằng bé này cũng thật tội, mấy ngày này thấy cậu chạy đôn chạy đáo lo cho mẹ, lại không có cha, thời buổi này ít đứa con nào hiếu thảo như vậy, ông nhìn cậu mà thương cảm an ủi.
"Mẹ cháu rồi sẽ ổn thôi, cháu đừng quá lo lắng."
Đường Liên lau nước mắt mỉm cười cảm ơn bác sĩ.
Vừa ra khỏi bệnh viện, định bụng đi bộ về nhà thì một chiếc xe từ bên đường chạy tới dừng trước mặt cậu, cậu nhận biết chiếc xe này, là xe của thư ký Thư, người chở cậu lúc chiều. Kính xe hạ xuống, Thư Khánh từ trong xe nói chuyện với cậu.
"Bây giờ cậu về nhà?"
Đường Liên hết sức ngạc nhiên khi thấy Thư Khánh vẫn còn ở đây, gật gật đầu xem như thừa nhận.
"Lên xe đi tôi chở cậu đi xem nơi cậu sắp ở."
Đường Liên khó hiểu nhìn hắn. Nơi cậu sắp ở? Không phải là cậu ở nhà sao, còn sắp ở đâu nữa chứ. Thấy cậu vẫn còn đứng ngơ ra đó, Thư Khánh hối thúc.
"Nhanh lên xe đi, xong tôi còn phải về làm báo cáo."
Đường Liên thấy hắn có việc gấp vội mở cửa ngồi vào ghế sau. Sau khi yên vị trên ghế lại bối rối hỏi lại Thư Khánh.
"Anh nói tôi sắp ở... là sao?"
Thư Khánh nhìn cậu cười cười.
"Cậu bị sếp tôi bao nuôi thì còn ở đâu nữa. Tôi nói này, cậu ký hợp đồng 2 năm thì trong vòng 2 năm đó cậu hoàn toàn thuộc về Thư tổng, cả tinh thần lẫn thể xác, hiểu chưa?"
Cái này thì cậu biết, vì trên bản hợp đồng khi sáng cậu ký có ghi là cậu phải làm tất cả những việc mà kim chủ yêu cầu không được làm trái, nếu vi phạm thì xem như cậu làm trái phải bồi thường hợp đồng, mà cậu thì không có tiền, nghĩ đến đó Đường Liên gật đầu lia lịa với Thư Khánh. Thấy cậu hiểu chuyện như vậy Thư Khánh cũng không đành lòng làm khó, đạp chân ga chở cậu đến chung cư Tinh Quang.
Sau khi đỗ xe, bọn họ đi thang máy lên căn hộ mà Thư Khánh nói. Thang máy vừa mở ra Đường Liên đã hết sức kinh ngạc vì căn hộ này liên thông với thang máy. Thấy cậu đứng lì trong thang máy không bước ra,Thư Khánh lay cậu.
"Đi nào, tôi dẫn cậu đi xem."
Đường Liên vô thức đi theo Thư Khánh, phải nói từ lúc sinh ra đến giờ cậu mới thấy một căn hộ đẹp đến vậy.
Đi vào phòng khách phải thông qua một hành lang dài, phòng khách rất rộng lấy tông vàng trắng làm màu chủ đạo, chính giữa có một cầu thang nhiều bậc uốn lượn dẫn lên tầng trên. Những đồ vật ở đây mới mẻ hiện đại, đặc biệt là khung cảnh bên ngoài căn hộ. Bao bọc phía trước là những tấm tính trong suốt có thể nhìn thấy khung cảnh toàn thành phố, Thư Khánh dẫn hắn đi xem phòng ngủ, vừa đi vừa hỏi.
"Căn penthouse này là nơi cậu sẽ ở trong 2 năm tới, cậu có muốn sửa đổi cái gì không?"
Đường Liên nghe hắn hỏi mà rối rít xua tay, cậu không có bất cứ thứ gì muốn đổi cả, chợt nhớ ra chuyện gì, cậu rụt rè hỏi Thư Khánh.
"Đây là nhà của... của ngài ấy sao?"
Thư Khánh nghe cậu hỏi dời mắt khỏi bức tranh treo trên tường, tiếp tục dẫn hắn hướng về phía phòng ngủ mà đi.
"Không phải, nhưng sau này Thư tổng sẽ thường xuyên đến đây, mà cậu phải có mặt ở đây, chuẩn bị sẵn sàng khi cô ấy ấy đến."
Đường Liên đi sau hắn hết ngó đông lại ngó tây, cũng chả biết có nghe lọt tai hay không đã được hắn dẫn vào phòng ngủ.
Căn phòng rộng gấp ba phòng hắn ở nhà, lấy màu đen trắng là màu chủ đạo, từ phía giường ngủ trông ra có thể thấy được toàn thành phố, Đường Liên mặt hớn hở chạy đến muốn xem thử những giữa đường lại đυ.ng phải kệ tủ, thứ đặt trên tủ rớt xuống, cũng may hắn bắt được nhưng khi nhìn lại Đường Liên sượng đến muốn chui xuống đất. Thứ cậu đang cầm trên tay là một cái dương cụ giả trong suốt mà cậu được Thời Vũ đưa hồi chiều. Thứ này tại sao lại có ở đây?