Đường Liên được mời vào phòng sau 2 tiếng chờ đợi, hắn hít sâu ưỡn thẳng người từng bước từng bước tiến đến trước bàn làm việc duy nhất trong phòng.
Người kia ngồi trên ghế, quay lưng lại với hắn, bàn tay thon dài tinh tế lắc nhẹ ly rượu, rượu trong ly sóng sánh theo luật hấp dẫn dần dần đứng yên. Cả căn phòng chìm vào yên lặng, yên lặng đến mức hắn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập, mỗi lúc một nhanh, hắn bắt đầu cảm thấy mỗi phút mỗi giây dài bằng một thế kỷ. Phải mất một lúc lâu sau chiếc ghế đối diện mới từ từ xoay lại, tim hắn đập mạnh hơn, mạnh hơn như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Tiếng giấy sột soạt vang lên phá tan sự im lặng khó chịu trong phòng. Một giọng nói chững chạc của phụ nữ cất lên.
"Đường Liên, 17 tuổi, trình độ học vấn: trung học phổ thông nặng 57.2 kí, cao 1m6, số đo ba vòng 82-66-90, tình trạng sức khỏe tốt, ba mẹ ly hôn từ nhỏ hiện sống cùng mẹ là Lý Nhã 37 tuổi kinh doanh quán ăn."
Mỗi một thông tin về mình được đọc lên, thân hình Đường Liên lại căng thêm một chút. Không để hắn lấy lại bình tĩnh, người phụ nữ trước mặt lại nghiêm giọng ra lệnh.
"Ngẩng mặt lên."
Hắn không dám chần chừ lập tức ngẩng khuôn mặt đang cúi từ đầu đến giờ, đập vào mắt hắn là một người phụ nữ rất trẻ nhưng từ người cô toả ra cảm giác áp bách khiến người ta không dám nhìn thẳng vào cô. Gương mặt sắc sảo đậm chất phương tây với sống mũi cao thẳng tấp, son môi màu đỏ càng làm tăng khí chất lên gấp nhiều lần, nhất là ánh mắt sắc bén khi cô nhìn hắn, ánh mắt ấy như nhìn thấu rõ tâm tư nhỏ bé của hắn khiên hắn sinh ra cảm giác mình như bị lột sạch quần áo đứng trước mặt cô, trong lòng cũng thầm kinh ngạc về nhan sắc của người trước mặt.
Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với bà dì bốn năm chục tuổi, không ngờ lại là cô gái trẻ đẹp đến vậy, làm hắn đến giờ vẫn không tin là sự thật.
Tiếng cô gái lại một lần nữa vang lên.
"Cậu biết cậu đang làm gì không?"
Cô hỏi hắn một câu hỏi mà hắn cũng đang hỏi chính mình.
Đường Liên siết chặt nắm tay, cụp mắt trả lời cô.
"Thưa ngài tôi biết."
Hắn nhận ra cô gái trước mặt hoàn toàn không có một chút hứng thú gì với hắn, từ đôi mắt cô hắn có thể nhìn ra sự hời hợt, nhưng đây là con đường duy nhất để có tiền phẫu thuật cho mẹ. Hắn không thể vụt mất, mẹ là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này.
Đường Liên nắm chặt nắm đấm, hắn phải có được tiền phẫu thuật cho mẹ.
"Tôi...có thể !!"
Cô vắt chéo chân nâng tầm mắt nhìn kỹ người thanh niên đang đứng trước mặt. Dáng người cao gầy thon mảnh, khuôn mặt không được tính là xuất chúng nhưng cũng hơn khối thanh niên đồng trang lứa, sơ mi trắng tôn lên nước da trắng đậm chất thư sinh, nhưng thu hút sự chú ý của Thư Nghiên lúc này lại là cặp đào căng tròn bao trọn trong chiếc quần âu.
Nhận thấy ánh mắt tìm tòi đánh giá của Thư Nghiên thân hình hắn căng cứng cả lại, vành tai lặng lẽ đỏ lên. Mất một lúc lâu Thư Nghiên mới cất giọng hỏi lại hắn.
"Cậu có thể cái gì?"
Nghe cô hỏi tai Đường Liên càng đỏ hơn, vạch đỏ tiếp tục lan ra cả mặt, hít một hơi lấy hết can đảm trả lời cô.
"Trên giường dưới giường đều...đều có thể."
Cô nghe vậy rất bất ngờ, không ngờ nhìn bề ngoài nhút nhát vậy mà miệng mồm cũng không vừa nha.
Nhìn lại bàn tay đang siết chặt mép quần của hắn cô lại càng hứng thú hơn nhưng bề ngoài vẫn một mặt thờ ơ, lật nhẹ trang sơ yếu lý lịch của hắn, tay lướt nhẹ trên thông tin cá nhân dừng lại trước dòng học vấn.
"Cậu còn vị thành niên."
Không phải một câu hỏi mà là lời khẳng định, nghe cô nói vậy hắn có chút khẩn trương, tay nắm chặt mép quần, không chần chờ mà đáp.
"Ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của tôi."
"Vậy tại sao tôi phải chọn cậu trong khi tôi có rất nhiều lựa chọn khác tốt hơn? Cậu nên biết, tôi là thương nhân, tôi chỉ chọn cái có lợi nhất cho mình."
Thư Nghiên nghiêm giọng tiếp tục đặt cho hắn câu hỏi khiến hắn không biết trả lời thế nào. Bởi vì vốn dĩ hắn biết bản thân chả có gì hơn người khác cả. Nếu đây là môi trường cấp ba hắn sẽ tự tin nói với cô thành tích học tập của hắn rất xuất sắc nhưng đây không phải. Nhìn từng người từng người bước ra ban nãy hắn lại càng thấy phần trăm mình được chọn là một trên một ngàn, những người đến đây đa phần đều tốt mã, mặt không xuất chúng thì thân hình quyến rũ, tự nhìn lại mình Đường Liên cảm thấy chuyện được chọn là một chuyện xa vời. Hắn càng nghĩ càng ũ rụt, gương mặt lại cúi xuống không dám ngẩng lên nhìn người đối diện.
Đợi mãi không thấy hắn đáp lại, cô cảm thấy cuộc tuyển chọn ngu xuẩn này nên kết thúc nhanh nhanh. Không biết hôm nay mẹ cô lại bày trò gì nữa, nhớ lại lần trước bà Thư còn bày ra ba trò xem mắt trong truyền thuyết, lôi cô đi hết đợt này đến đợt khác, hôm nay tự nhiên làm ra một cuộc tuyển chọn "giường chiếu" cho cô, là thấy cô thừa tinh lực hay muốn tống cổ cô khỏi nhà đây!!
Trong phòng lại chìm vào im lặng, quay về vẻ ngột ngạt ban đầu, mỗi người chạy theo suy nghĩ riêng của mình, đột nhiên cánh cửa phòng nghỉ mở ra, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
"Con trai người ta đã nói đến như vậy rồi mà con còn mặt nặng mày nhẹ, cái gì mà lựa chọn khác tốt hơn, thương nhân tụi con chính là lựa tới lựa lui mất thời gian, con định xem cho có chứ gì, khổ thân người mẹ này ngày đêm lo lắng cho con!"
Bà Thư từ phòng nghỉ của cô bước ra, vừa đi vừa "lên án" phá tan cảnh ngột ngạt vừa có, Đường Liên giựt cả mình suýt thì kêu lên, may thay hắn kiềm lại được, Thư Nghiên thì xoắn hết cả lưỡi.
Đến rồi đến rồi. Mẹ ruột ơi có thể để tấm thân này bình yên một chút được không!!!
Không nghe thấy tiếng lòng gào thét của đứa con gái, bà Thư đi đến sô pha ngồi xuống, vừa rót trà vừa kể lễ.
"Con đến tuổi này rồi mà vẫn đi sớm về khuya, giường đơn gối chiếc, mẹ thấy con chính là cần thêm một cái gối ôm để giải thỏa."
Không để con gái có cơ hội đáp lại, Madam Thư tiếp tục đốp chát.
"Con xem con trai người ta đẹp như nầy, dáng người lại chuẩn, eo nhỏ mông to... ừm... mẹ thấy mấy người trước tuy là cũng không kém nhưng ở cậu trai này có nét rất riêng, hơn nữa lại còn mạnh dạn, con xem lựa chọn tiếp chỉ tốn thời gian, đằng nào thì tắt đèn cũng như nhau."
Hay cho câu tắt đèn cũng như nhau, bà Thư đúng là cái gì cũng dám nói, Thư Nghiên nghe mà đau hết cả đầu, bỏ ly rượu đứng dậy đi về phía sô pha.
"Nhưng mà mẹ cũng đâu nhất thiết phải mở cái buổi chọn quái quỷ này, tìm người ấm giường có cần làm quá lên vậy không."
Bà Thư quay ra lườm con gái một cái thật sắc.
"Mẹ chính là không yên tâm về con. Mấy người kia ai biết có bệnh nguy hiểm gì không, con xem con út Thời gia vừa phát hiện ra mắc phải bệnh lậu đó, chính là tụi trẻ bọn con sống buông thả quá mức, thay hết người này đến người khác."
Thư Nghiên hết cách với bà. Biết ngay mà, lần trước con cả nhà họ Lục kết hôn bà Nghiên liền lôi cô đi xem mắt, giờ lại đến con út nhà họ Thời mắc bệnh lậu bà liền tìm bạn giường "xanh sạch" cho cô. Thư Nghiên cãi lại trong vô vọng.
"Mấy cái đó con tự biết phòng tránh mà mẹ."
Bà Thư không cho cô kì kèo mặc cả, đưa ra cho cô hai lựa chọn trong cuộc đời.
"Mẹ cũng là vì con, mấy cái kia còn cho qua nhưng chuyện này con phải nghe theo mẹ. Mẹ cho con hai lựa chọn, một là chọn một người "bạn giường" cố định, hai là kết hôn với thằng bé nhà họ Bách trong năm nay."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, con cũng lớn rồi, lông bông mãi mẹ không yên lòng, kết hôn bây giờ cũng tốt, con xem con làm việc quầng quật cả ngày, nhà mình cần gì ba cái vị trí trên thương trường ấy, con phải biết lo cho hạnh phúc của mình, đừng như mẹ sau này lại hối hận."
Thấy con gái ngồi im không đáp, bà Thư thở dài tiếp tục tẩy não.
"Con xem mẹ không còn trẻ nữa, mẹ cũng không cần cháu ẵm bồng nhưng mà người mẹ nào chẳng muốn con mình sống tốt chứ."
Bà Thư nói xong còn bonus thêm cái thở dài, Thư Nghiên liền xoắn xuýt, lăn lộn thương trường từ năm mười bảy tuổi đến giờ nhưng cô khó mà miễn dịch khi bà Thư bắt đầu kể lễ, Thư Nghiên yên lặng uống hết tách trà bà Thư đưa, nhìn mẹ mình thoả hiệp.
"Được rồi được rồi, con chọn một cái là được chứ gì."
Bà Thư nghe cô nói xong thì còn gì là tâm trạng "deep" nãy giờ nữa, phơi bày nụ cười tươi roi rói, lại nhớ tới Đường Liên vẫn còn đứng cúi đầu trước bàn làm việc con gái bà, ha ha cất giọng gọi.
"A con trai lại đây ngồi đi chứ, cô quên mất, ôi sao vẫn còn đứng đấy."
Đường Liên nghe gọi mình liền xoắn quýt chân tay, tiến lại phía sô pha lại không dám ngồi xuống.
Từ nãy đến giờ hắn có tính là nghe thấy những thứ không nên nghe không? Có bị gϊếŧ người diệt khẩu không!!!
"Sao không ngồi còn đứng đó, Thư Nghiên mau rót trà mời người ta."
Đường Liên xoắn quýt đặt mông ngồi xuống mép ghế, nghe đến bà Thư kêu Thư Nghiên rót trà cho hắn, hắn liền rối rít xua tay, lấp bấp từ chối.
"Không cần không cần ạ, cháu vừa uống ở nhà, không phiền ngài ấy ạ."
Bà Thư nghe vậy càng có thiện cảm với Đường Liên hơn, cậu bé này trông có vẻ ngoan hiền, bà thấy được sự thật thà từ con người cậu, thân mật kéo tay hắn.
"Con không phải ngại, nãy giờ để con chê cười rồi."
Đường Liên lại rối rít xua tay, nghĩ vẫn chưa rõ thành ý còn lắc đầu nguầy nguậy làm bà Thư bật cười. Lúc này Thư Nghiên đưa tách trà vừa rót cho hắn, Đường Liên thụ sủng nhược kinh cảm ơn cô rồi cúi gầm mặt uống trà. Cô dời ánh mắt khỏi đỉnh đầu hắn, nhìn mẹ mình nói ra lựa chọn của mình.
"Kết hôn là chuyện không thể nào, sau này mẹ dừng mấy trò như thế này lại, con còn rất nhiều công việc cần xử lý."
Bà Thư nghe cô nói liền trề môi nhưng thấy cô chịu thỏa hiệp cũng xem như có chút an ủi.
"Được được được, chọn tới chọn lui mất thời gian, mẹ thấy thằng bé này rất được, chi bằng thằng bé luôn đi."
Thư Nghiên nghe bà nói liền phản bác.
"Mẹ! Cậu ấy còn vị thành niên."
Bà Thư cười cô ra mặt, trong lòng thầm nghĩ không phải như vậy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao, con gái bà bà hiểu, trong số người từ đầu đến giờ, nó hứng thú với thằng bé nhất, từ câu hỏi nó đưa ra đến cách nó nhìn thằng bé. Phải biết con gái bà chú trọng nhất là thời gian, những người trước chưa tới năm phút đã bị nó cho ra cửa quẹo phải, vậy mà thằng bé này trụ lại hơn mười phút. Đã hứng thú rồi còn lại từ chối!
"Con không nghe người ta nói ngày mai đủ 18 sao, với cả ông bà ta có câu tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu sao?"
Thấy đứa con gái nhìn mình bằng ánh mắt xem thường, bà Thư cười ha ha vỗ vai con gái.
"Của con thì con chọn, mẹ chỉ góp ý thôi, quan trọng là sức khoẻ tốt, cái kia từ từ khám phá nha... à còn nữa, lý lịch sạch sẽ một tí."
Đường Liên từ nãy đến giờ cúi mặt uống mãi không xong tách trà, lòng rục rịch không thôi. Hắn cần tiền phẫu thuật cho mẹ, rất gấp, rất nhiều, bác sĩ cũng nói lâu nhất là 3 ngày nữa mẹ hắn phải phẫu thuật ghép tim, để lâu hơn tỉ lệ thành công sẽ giảm, mẹ hắn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Hắn hạ quyết tâm, nắm chặt tay ngẩn đầu nhìn Thư Nghiên. Vừa hay Thư Nghiên cũng vừa lia mắt qua nhìn hắn nghiền ngẫm, hai ánh mắt chạm nhau, Đường Liên rụt rè dời mắt đi trước, Thư Nghiên đột nhiên cười khẽ, nhìn bà Thư.
"Nghe mẹ."
Mrs Thư đắc ý ra mặt, cầm túi xách đứng dậy chào tạm biệt Đường Liên.
"Vậy cô đi trước, con ở lại trò chuyện cùng Thư Nghiên đi, nào rảnh cô mời con dùng cơm nha con trai."
Trước khi đi còn không quên mi gió con gái bảo bối của bà, miệng ngân nga mở cửa ra khỏi phòng.