Hoàn Lại (Mẹ Con)

Chương 5

"Cám ơn dì." Lâm Kỳ lễ phép cười, lập tức muốn rời đi.

"Lâm Kỳ ơi, con lại giúp dì chuyển cái chậu hoa kia ở trong sân đến chỗ này được không?" Trương Tú Anh đấm eo, cười nói: "Cái eo này của dì thiệt là quá chừng yếu rồi, mới chuyển mấy đồ nặng có chút thôi mà xương khớp đã giống như sắp gãy hết."

"Dạ." Lâm Kỳ chạy chậm tới, nhìn cái chậu hoa gốm sứ to bự gấp đôi so với bản thân, trong lòng có chút không yên, nhưng Alpha có cái tính hiếu thắng từ bên trong xương tủy khiến cho cô không thể không làm thử. Lâm Kỳ ngồi xổm xuống, hai cánh tay vòng quanh thân chậu, cắn răng một cái ôm lấy cả chậu hoa.

Trương Tú Anh dựa vào cạnh cửa, ngắm nhìn Lâm Kỳ chuyển chậu hoa như xem phim. Cánh tay của Alpha trẻ tuổi bởi vì dùng sức mà đường nét cơ bắp xuất hiện, mạch máu nổi lên từ cánh tay nhỏ, một đường chằng chịt đến chỗ mu bàn tay, ngón tay.

Nghe nói Alpha lớn hơn nhiều so với nam Beta bình thường... Ánh mắt của Trương Tú Anh dời xuống, thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng. Trước khi Lâm Kỳ ngồi xổm xuống có kéo quần lên chỗ cao nhất, hiện tại nơi đó được bó chặt, theo bước chân của cô, đột nhiên phô ra rõ ràng hình dạng lớn nhỏ ở chỗ đó. Quả thật lớn hơn rất nhiều cái đó của người chồng cô ta.

Trương Tú Anh nhìn thấy thì dưới thân lập tức nổi dậy một đợt sóng thủy triều, lại gần đến mức sắp động dục. Trương Tú Anh xoắn khăn tay lạnh lau mặt, không dám nhìn nữa.

Hà Nghiên Nghiên dạy học xong trở về, thấy Lâm Kỳ đang ghé vào sô pha ngủ thϊếp đi, bên cạnh khuôn mặt nghiêm nghị tựa Cao Phong, nghiễm nhiên là một phiên bản khác của Lâm Toa. Trái tim Hà Nghiên Nghiên đột nhiên đập thình thịch, giống như không gian và thời gian chồng chéo vào nhau, mắt thấy người trước mắt chính là người đã dễ dàng phụ lòng cô ấy.

Hà Nghiên Nghiên im lặng đi tới phòng bếp, thấy lửa trên bếp đã tắt, trong mắt có thêm một chút ý cười, cô ấy mặc tạp dề vào rồi rửa tay, chuẩn bị nấu cơm.

Khi Lâm Kỳ ngửi thấy mùi thức ăn, Hà Nghiên Nghiên cũng đặt món cơm chiên cuối cùng đặt lên bàn.

“Tỉnh rồi à? Đi rửa tay đi."

Lâm Kỳ mang theo một cảm giác vui vẻ bí ẩn đi rửa mặt, lúc đi ra mẹ đã xới cơm xong, cô đi qua ngồi đối diện Hà Nghiên Nghiên.

“Nếm thử." Hà Nghiên Nghiên lại múc cho Lâm Kỳ một chén canh sườn.

Lâm Kỳ dùng thìa uống một ngụm, lặng lẽ nhìn Hà Nghiên Nghiên.

“Uống ngon không?" Hà Nghiên Nghiên cũng nhìn cô.

“Ngon." Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hà Nghiên Nghiên cúi đầu trước, nói: "Ăn cơm đi."

Trên bàn còn có một món rau muống xào, một món cá trích hấp. Lâm Kỳ đi gắp rau muống, phát hiện tay mình bất giác run rẩy. Hà Nghiên Nghiên cũng nhìn thấy, hỏi: "Tay bị làm sao vậy?"

Lâm Kỳ lập tức kể lại một lần về chuyện bản thân giúp Trương Tú Anh chuyển chậu hoa cho cô ấy. Hà Nghiên Nghiên liếc Lâm Kỳ một cái, trong mắt hình như có oán trách, nói: "Giúp người khác là chuyện tốt, nhưng phải lượng sức mà làm."

"Vâng." Lâm Kỳ rầu rĩ đáp một tiếng, tuy rằng từ nhỏ cô đã mong muốn có một cuộc nói chuyện trong bữa ăn giữa “Mẹ và con" như vậy, khát vọng có người dạy dỗ cô, quan tâm cô... Nhưng lòng tự trọng không giải thích được của Alpha khiến cô có chút mất mát, mẹ cho rằng cô không làm được.

Chính mình cũng quả thật không làm được tốt cho lắm... Hà Nghiên Nghiên cảm thấy được Lâm Kỳ sa sút, đại khái chắc là do cô nói chuyện nặng nề, không khỏi thầm than làm mẹ thật khó khăn.

Hà Nghiên Nghiên đưa tay nắm lấy tay của Lâm Kỳ, cầm lên nhìn, hỏi: "Không có đau gân chứ? Cử động một chút xem sao."

Lâm Kỳ mở năm ngón tay ra rồi khép lại, nói: "Không có..."

Hà Nghiên Nghiên lập tức rút tay lại, gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong bát Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ mộc mạc gắp thịt cá trong bát bỏ vào trong miệng mình, tất cả những gì trong đầu cô đang nghĩ tới đều là xúc cảm vừa rồi Hà Nghiên Nghiên cầm lấy tay cô, lạnh lẽo nhẵn nhụi.