Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 9.1: Bác sĩ

Gần chín giờ tối, là thời gian bé ngoan đi ngủ, sau khi Thích Triều thấy nhãi con tiến vào ổ chăn, liền xuống lầu ngồi trên sô pha, hắn liếʍ đôi môi khô khốc, cẩn thận gửi tin nhắn cho Nhân hình sư kia, chờ đối phương phản hồi.

Danh hiệu Nhân hình sư nọ là bác sĩ, lúc trước Thích Triều lướt diễn đàn đã từng nhìn thấy qua cái tên này, hiển nhiên là một vị Nhân hình sư cấp bậc lão đại.

Theo như trong sách nói, Nhân hình sư cần phóng tinh thần lực ra để dưỡng tâm búp bê, bởi vậy, tính cách của các bé búp bê nhỏ ở một trình độ nào đó sẽ bị Nhân hình sư ảnh hưởng.

Lan Lạc lại vừa ngoan vừa tốt bụng, tính tình tốt như vậy, chắc hẳn Nhân hình sư chế tạo ra Lan Lạc nhất định là một người cực kì dễ ở chung, hẳn là sẽ chấp nhận chữa trị cho búp bê đi? Trong lòng Thích Triều nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút thấp thỏm.

[ Lan Lạc bị thương sao?]

Trên khung chat đột nhiên nhảy ra những lời này, thần kinh Thích Triều nháy mắt căng thẳng.

[ Đúng vậy, thật sự xin lỗi, lúc trước đầu óc tôi có bệnh, tinh thần không bình thường, phương diện tâm lý vô cùng vặn vẹo, đặc biệt vô cùng khốn nạn, sau khi Lan Lạc đến đây, tôi không chỉ không chăm sóc tốt đứa nhỏ, ngược lại còn đánh bé, tôi thật sự là một kẻ cặn bã bắt nạt trẻ em . . . . . . ] Trong lòng Thích Triều mắng nguyên thân, một bên giọng điệu thành khẩn tích cực nhận sai, còn xém chút nữa quỳ xuống giải thích biểu thị tâm ý.

[ Cho nên tôi muốn mời cậu đến chữa trị vết rách trên người Lan Lạc, phương diện giá cả cậu cứ tùy ý, nhất định tôi sẽ tích cực phối hợp.]

Dường như đối phương bị cách Thích Triều mắng chính mình làm ngốc, nữa ngày sau vẫn chưa phản hồi.

Thích Triều ngồi bồn chồn nhìn màn hình quang não, hắn gõ gõ vài dòng xin lỗi, còn chưa kịp gửi đi thì trên giao diện lại xuất hiện một dòng tin nhắn mới.

[ Được rồi, anh không cần như vậy, tôi hiện tại có chuyện cần phải làm, anh gửi địa chỉ cho tôi, chờ tôi bận xong liền qua chữa trị cho búp bê.]

Thích Triều: ! ! !

Đồng ý đơn giản như vậy?

Đổi vị trí mà nói, búp bê nhỏ hắn chế tác mà bị người khác tra tấn như vậy, đương nhiên Thích Triều vẫn sẽ chữa trị cho búp bê, nhưng đối với người làm vậy tuyệt đối sẽ không có không chút tức giận nào mà trò chuyện như vậy.

Hắn vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần bị mắng cho một trận, không nghĩ tới người ta khống chế cảm xúc tốt như vậy, mặc dù xem hắn là người mua búp bê, Nhân hình sư không có tư cách tức giận, nhưng Thích Triều lại có chút khó chịu.

Sao có thể không tức giận chứ? Đứa con do chính mình chế tác bị người khác đối đãi như vậy, sao Nhân hình sư lại có thể không tức giận?

Kiếp trước Thích Triều hành nghề nhiều năm, đã sớm nhìn thấu vòng luẩn quẩn này, người mua cho búp bê mặc quần áo hớ hênh, bày ra động tác làm người khác mơ màng, chụp hình đăng lên trên mạng tranh thủ kiếm lưu lượng, đám Nhân hình sư vì tiền nên cũng không lên tiếng.

Thời điểm hắn vừa hai mươi, gặp cái chuyện ghê tởm ấy, lúc ấy Thích Triều đã mắng cái tên blogger vô lương tâm kia mấy ngày mấy đêm, trực tiếp trả lại tiền, mang đứa nhỏ về nhà, chuyện mới chấm dứt.

Sau đó tiếng tâm hắn nổi trong vòng, sinh ý phòng làm việc bởi vậy thiếu đi nhiều, Thích Triều cũng không để ý, nếu không thể tìm cho búp bê được cha mẹ tốt, còn không bằng tự hắn chăm đứa nhỏ này.

Ở trong vòng này Thích Triều là một tên kì lạ, phần lớn Nhân hình sư tiến vào đây chính là vì tiền, chỉ cần trả tiền, người mua tuỳ ý muốn làm gì với búp bê thì làm, bọn họ hai tay tán thành, tuyệt đối không nhúng tay.

Hắn không tin Nhân hình sư có thể chế tạo ra Lan Lạc ngoan ngoãn thiện lương như vậy lại là người như thế, giải thích duy nhất chính là, trong lòng vị bác sĩ kia tức giận, nhưng tính tình nhu nhược, hơn nữa bản thân đã thành khẩn giải thích, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà tức giận.

Thích Triều cũng từng làm công việc này, đương nhiên cũng có thời điểm nghẹn khuất, trong lúc nhất thời cảm động lây, hắn chậm rãi gõ vài chữ, rồi gửi đi.

[Cậu mắng tôi đi, tôi khốn nạn như vậy, không mắng vài câu là không được đâu.]

Hệ thống mới từ cách vách trở về: . . . . . .

Cừ thật, lần đầu tiên bản thân nhìn thấy có người tìm mắng.

Nó nghi hoặc một chút rồi mở miệng nói: [ Kí chủ, ngài đang nói chuyện phiếm với ai đấy?]

Thích Triều đang chờ đối phương phản hồi, nghe được tiếng của hệ thống, hắn để tâm mà trả lời: "Với cha nhỏ của Lan Lạc, tính tình người này thực nhu nhược, ngay cả tức giận cũng không biết, tôi phải chỉ chỉ cho cậu ta."

Hệ thống: ? ? ?

Cha nhỏ của Lan Lạc? Tính tình nhu nhược?

Không phải chứ, ngài làm thế nào mà dính dáng tới nhân vật phản diện rồi? Không phải mới có một ngày nó không tới đây thôi sao? Người ta thì đều muốn sống, ngài thì còn muốn đổi biện pháp chủ động đi chết? !

Mắt thấy kí chủ còn đang giận người ta không biết mắng, luôn mồm bảo tính tình nhân vật phản diện thực nhu nhược.

Hệ thống trầm mặc.

Nhưng mà, có khả năng hay không trước mặt người ta khách khí với ngài, lúc sau lại động thủ lấy cái mạng chó của ngài?

Nó mở mở miệng, lục quang quanh thân lóe lóe, nhớ đến sự tồn tại của hiệp ước bảo mật, lặng lẽ quay về khu trung tâm đặt một vòng hoa, theo cái tốc độ này, hiện tại nó đặt hàng, sau khi thanh toán phỏng chừng có thể có tác dụng liền.