Kiếp trước nhà Thích Triều rất nghèo, rất ít khi được đi khu vui chơi, gần ba mươi năm cũng chỉ mới đi công viên giải trí một lần, nửa đường còn bởi vì ba mẹ hắn dẫn hắn trèo tường trốn vé, mà bị bảo an bắt lấy, giam ở cục cảnh sát một tuần.
Này không phải cái gì tốt để nhớ lại, nhưng cũng không biết thế nào, vừa nghĩ đến chỗ nào để vui chơi, trong đầu Thích Triều hiện lên đầu tiên lại là công viên giải trí thông thường kia.
Đặt hẹn trước trên mạng với bên tổ chức công viên giải trí, Thích Triều liền đóng quang não, nhìn về nhãi con của mình.
Lan Lạc như trước vẫn hưng trí bừng bừng mà xem cái bộ phim khoa học nhàm chán kia.
Được rồi, mặc dù không có thú vị như siêu nhân, nhưng Lan Lạc thích là tốt rồi, Thích Triều cười khẽ một tiếng, đứng dậy đi phòng bếp làm cơm trưa.
Sau khi hắn rời đi, con ngươi Lan Lạc dần tối lại, ánh mắt vẫn còn nhìn chăm chú vào màn hình chiếu, mà khí chất rõ ràng trở nên nôn nóng.
*Vì sao ngày mai phải ra ngoài?
Có mục đích gì?
Vẻ ngoài búp bê tóc vàng vẫn tinh xảo như trước, nhưng đôi mắt lại giống như một con dã thú khát máu nào đó trong đêm tối, lạnh lẽo và nhớp nháp, dường như nó có thể lột bỏ lớp ngụy trang trong giây tiếp theo, nuốt chửng con mồi trong một ngụm.
Trong những búp bê mà cha làm, Lan Lạc là người thiếu kiên nhẫn nhất.
Rất nhiều lúc, đại ca còn chưa có hạ chỉ thị, Lan Lạc đã đem người gϊếŧ chết, ba chủ nhân trước kia đều chết như vậy.
Đại ca tức giận.
Lan Lạc không sợ hãi, nhưng cậu sợ cha.
Nếu lần này nhịn không được nữa, cha sẽ tức giận.
Lan Lạc nhìn chằm chằm màn hình, sát ý tràn ra từ từ thu hồi lại.
Ngày mai, nếu chủ nhân làm cho cậu tức giận, cậu hẳn có lý do gϊếŧ chết chủ nhân, như vậy cha sẽ không tức giận.
Trên sô pha, khí chất búp bê tóc vàng vô hại trở lại, giống như một meo meo nhỏ đáng yêu, nũng nịu mùi sữa.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình chiếu, ánh mắt một chút cũng không chớp, xem hăng say, bộ phim phổ cập khoa học này không phải thú vị hơn siêu nhân sao?
* * * * *
Bởi vì phải đi cơ quan đo lường tinh thần lực trước, thời gian tương đối khẩn trương, sáng sớm Thích Triều thức dậy đã bắt đầu bận rộn.
Lan Lạc so với ngày hôm qua thức dậy sớm hơn, tựa hồ thực chờ mong đi ra ngoài, sau khi đi từ trên lầu xuống, vẫn hưng phấn mà nhìn Thích Triều.
Thích Triều không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ vật nhỏ chờ mong chuyến đi công viên giải trí, nhất thời thật vui mừng vì đề nghị ngày hôm qua, hắn cầm một cái ba lô gấu nâu đáng yêu, bỏ bên trong một ít thạch năng lượng buổi sáng đã cắt tốt.
Ba lô gấu nâu là ngày hôm qua mua quần áo được tặng, bỏ ở bên trong đồ ăn vặt, nếu chơi mệt, tùy thời Lan Lạc có thể ăn.
Lan Lạc ngoan ngoãn mà đeo ba lô gấu nâu trên lưng, cậu mặc bộ đồ ca rô mua hôm qua, trên đầu đội mũ nồi, mái tóc vàng hơi xoăn từ vành mũ cuộn lên, trông càng giống một thiếu niên bước ra từ gia đình nghệ thuật thế kỷ XIX.
*Thích Triều bị manh chết rồi, hắn nhìn thấy Lan Lạc chỉ cao tới thắt lưng của mình, cầm lấy mũ của nhãi con, tay xoa rối tóc tung mái tóc búp bê nhỏ, nhìn thấy Lan Lạc từ trong mê mang hoàn hồn lộ ra nụ cười mềm mụp với chính mình, nhất thời Thích Triều có chút chột dạ.
"Tóc Lan Lạc bị rối, ba ba giúp con sửa lại." Thích Triều hậm hực mà nói, đội mũ lại một lần nữa.
Không có biện pháp, nhãi con ngoan quá, thật sự không đùa dai được.
Thích Triều thở dài.
Hệ thống trong thức hải nhìn thấy búp bê ác ma lộ ra nụ cười sáng lạn, sửa sang lại mũ, run lẩy bẩy.
Kí chủ thật là không có lúc nào là không muốn chết cả.
Đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả Thích Triều giúp nhãi con ngoan nhà mình thắt tốt dây an toàn, điều khiển phi hành khí đi tới cơ quan đo lường tinh thần lực.
Cơ quan đo lường được thủ phủ ở Lam tinh xây dựng, đúng vậy, chính là do phụ thân nguyên thân mở.
Nguyên thân không phải thứ tốt gì, nhưng tính cách người thân trong nhà hắn một người so một người càng tốt hơn.
Hắn còn chưa có nghĩ xong nên đối mặt với người nhà nguyên thân như thế nào, hơn nữa, nếu chính mình kiểm tra ra tinh thần lực cùng nguyên thân khác nhau, còn phải tìm lý do giải thích, rất phiền phức. Mà sau khi Thích Triều nhìn đến giá tiền để đo lường tinh thần lực, hắn khuất phục.
Túi tiền nguyên thân chỉ có ba vạn tinh tệ, không tiết kiệm chút, buổi chiều sẽ không có biện pháp dẫn vật nhỏ đi công viên giải trí.
Hiện tại Thích Triều vô cùng thiếu tiền, việc chế tác búp bê lại là một bút chi lớn, hắn còn chưa có mặt dày đến mức mà hướng gia đình nguyên thân đòi tiền, hắn tính toán đi bước nào hay bước đó, trước mang vật nhỏ đi chơi một ngày, rồi lo lắng kiếm tiền như thế nào sau.
Cơ quan treo bảng hiệu thủ phủ, người tới nơi này đo lường tinh thần lực rất nhiều.
Bởi vì có hẹn trước hơn nữa lại mang tên tuổi con trai thủ phủ, Thích Triều trực tiếp đi lối VIP.
Bác sĩ giúp Thích Triều kiểm tra là phó viện trưởng cơ quan này, nghe nói con trai kim chủ đến kiểm tra đo lường, hắn cố ý đẩy lùi cuộc họp buổi sáng của cơ quan, chuyên tâm lại đây tiếp đãi.
Thật lâu trước kia phó viện trưởng từng kiểm tra cho con trai của vị kim chủ này rồi, không biết vì sao Thích Triều lại phải kiểm tra tinh thần lực một lần nữa.
Tuy rằng tinh thần lực có quan hệ với chỉ số thông minh, nhưng nếu không phải nhu cầu chuyên môn, trong cuộc sống hằng ngày kiểm tra đo lường tinh thần lực căn bản không có dùng tới, vả lại thứ này là do trời sinh, rất khó thay đổi.
Bất quá phó viện trưởng cũng không ngốc mà hỏi ra, người ta đến kiểm tra, hắn nghiêm túc công tác là được.
Thích Triều tiếp nhận mũ giáp màu bạch ngân, nhắm mắt lại nằm trên giường, phó viện trưởng ở bên cạnh lải nhải nhắc nhở, nội dung cũng chỉ là hắn không cần phải làm cái gì, Thích Triều dứt khoát mặc kệ, ngủ luôn trong lúc kiểm tra đo lường.
Cái mũ giáp này tựa hồ có công năng mát xa, da đầu Thích Triều run lên một trận, thực thoải mái, dường như trong đầu hắn xuất hiện một mảnh ánh sáng trắng, rất nhanh liền vỡ thành những điểm sáng li ti, thú vị thật.
Chấm dứt kiểm tra đo lường, Thích Triều quỷ dị thế mà có chút không muốn.
Phó viện trưởng không biết con trai kim chủ đang nghĩ cái gì, hắn đem bảng kết quả vừa xuất hiện đưa cho Thích Triều, có chút nịnh nọt mà nói: "Tinh thần lực của ngài là cấp A, ở Lam tinh trình độ vẫn đứng đầu như trước, không hổ là Thích thiếu.
Giống với nguyên thân, ít nhất có thể chế tác búp bê.
Thích Triều nhẹ nhàng thở ra, hắn cười cười nói cảm ơn, xoay người rời khỏi cơ quan.
Phó viện trưởng tự cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ, đem mũ giáp màu bạc bỏ vào trong ngăn tủ, cầm lấy văn kiện trên bàn rời khỏi phòng kiểm tra đo lường, kêu trợ thủ lần nữa triệu tập lại cuộc họp buổi sáng.
Không một ai biết rằng, mũ giáp bị khóa trong ngăn tủ trong bóng đêm dấy lên một đốm lửa, một hồi âm thanh điện lưu tí tách, mùi khói yên lặng tan biến trong không khí.