Mà Lan Lạc lại giống như không tồn tại những cảm xúc như vậy, cậu giống như một cỗ máy được lập trình tốt, chỉ biết thể hiện mặt tích cực một cách mù quáng.
Vả lại khi vừa gặp mặt Thích Triều liền tự xưng là ba ba, gọi búp bê là nhãi con, cùng nguyên thân chênh lệch lớn như vậy, vật nhỏ cũng không có phản ứng gì lớn, dường như vô cùng phù hợp với đánh giá của người Lam tinh đối với búp bê không có tình cảm nhân loại.
Thích Triều đi đến bên cạnh Lan Lạc, nhìn vật nhỏ tươi cười hướng về mình, hắn nữa ngồi xuống, nhìn thẳng vào búp bê nhỏ nói: "Lan Lạc, ba ba sẽ không bao giờ đánh con nữa."
Đôi mắt xanh thẳm của Lan Lạc cười đến nheo lại, lộ ra nụ cười sáng lạng, cậu thanh thúy đáp: "Dạ!"
Lại trước sau như một toàn bộ đều tiếp nhận.
Thích Triều xoa xoa mái tóc bồng bềnh của búp bê nhỏ: "Trước kia ba ba đánh con có đau hay không?"
Lan Lạc nghĩ nghĩ, nặng nề mà gật đầu.
"Đau!"
"Vì sao lúc trước không nói?"
Trong trí nhớ của nguyên thân, búp bê không có một lần nào kêu đau.
Lan Lạc mê mang một chút, hỏi ngược lại: "Chủ nhân không hỏi, vì sao lại nói?"
Trong lòng Thích Triều lặng yên.
Chua xót khôn xiết trào dâng trong lòng.
Vì sao lại nói?
Những lời này dường như giải thích tất cả.
Búp bê nhỏ cũng biết sợ đau.
Bọn họ cho rằng búp bê nhỏ không sợ đau, búp bê nhỏ không có tình cảm, chính là bởi vì không một ai từng hỏi thăm quan tâm chúng.
Thích Triều thầm mắng một câu.
Nhưng chính hắn cũng không biết mình đang mắng ai.
Lan Lạc vẫn như cũ mọi chuyện không để tâm, dáng vẻ cười tủm tỉm.
Thích Triều vươn hai tay, lòng bàn tay ôm lấy hai bên sườn má vật nhỏ, dùng sức xoa nắn, khuôn mặt mềm mụp bị bóp thành mặt hề.
Mắt thấy Lan Lạc nghi ngờ mà nhìn hắn, Thích Triều buông tay, mở to đôi mắt nâu thẫm nghiêm mặt nói: "Lan Lạc, nếu không muốn cười, thì có thể không cười."
Nghe nói thế, dường như Lan Lạc có chút không hiểu, ánh mắt trở nên mờ mịt, tựa hồ nghe không hiểu chủ nhân đang nói gì, mà nơi Thích Triều không nhìn thấy, đầu ngón tay cậu lại lần nữa moi moi ghế sô pha.
Mà Thích Triều còn thật sự giải thích: "Trước kia chủ nhân của con là một tên rác rưởi, tội đáng chết vạn lần. Con phải nhớ kỹ, ngược đãi bản thân là một sai lầm, không nên giấu diếm nỗi đau, chỉ cần có người đánh con, bất luận là ai, con cũng có thể phản kháng, không được dễ dàng tha thứ."
Hắn nói xong, nhìn ánh mắt mê mang của Lan Lạc, hiểu được lời nói của bản thân đối với vật nhỏ mà nói có thể có chút khó hiểu.
Là người giám hộ của nhãi con hiện tại, Thích Triều có trách nhiệm dạy Lan Lạc hết thảy, nhưng cũng không vội vã buộc vật nhỏ phải lập tức hiểu hết ý tứ của hắn.
Ít nhất trước khi Lan Lạc hoàn toàn học được cách yêu bản thân mình, hắn vẫn bồi búp bê cùng lớn lên.
Thích Triều cào cào cái đầu xoăn của mình, hắn uống một ngụm nước nhuận cổ họng, ngẩng đầu nhìn thời gian, mười một giờ.
"Nhãi con, con có buồn ngủ không?" Thích Triều nhớ rõ là búp bê không cần nghỉ ngơi, thế nhưng sau khi hấp thụ thạch năng lượng, bọn chúng cần ngủ say một khoảng thời gian để tiêu hóa năng lượng.
Này hẳn xem như là ngủ?
"Buồn ngủ ạ." Lan Lạc cong mắt thành trăng non, về phần thật sự có buồn ngủ hay không, cũng chỉ có cậu biết.
Thích Triều nghe câu trả lời, đột nhiên nhớ tới trong nhà nguyên thân vốn không có phòng ngủ riêng dành cho búp bê nhỏ.
Trước kia búp bê nhỏ ngủ trong nhà kho tối như mực như một hàng hóa, sau này nguyên thân thích vật nhỏ, thì giam cầm búp bê trong l*иg sắt.
* L*иg sắtDù cái nào cũng thật chết tiệt, Thích Triều buồn bực, biệt thự nguyên thân nhiều phòng ở như vậy, như thế nào mà không thể cho búp bê một phòng?
"Đi, chúng ta lên lầu, cho con chọn một phòng." Thích Triều nói xong hơi nghiêng thân mình, chờ Lan Lạc theo kịp.
Lan Lạc nhu thuận đi theo sau, thân cậu cao chỉ tới thắt lưng Thích Triều, lúc đi đường cũng chậm một chút, Thích Triều nhìn đỉnh đầu của búp bê nhỏ, chung quy vẫn cảm thấy tay có chút ngứa.
Trên lầu hai, Thích Triều lần lượt nhìn mỗi gian phòng một lần, không khỏi cảm thán không hổ là kẻ có tiền, mỗi gian phòng đều siêu cấp xa hoa.
Chỉ là phong cách không hợp với búp bê nhỏ, sau này có cơ hội phải dựa theo yêu thích của Lan Lạc mà trang trí, sửa sang lại.
Lan Lạc thực là một đứa nhỏ nhu thuận, cho dù ở nơi nào cũng không có ý kiến, nói cách khác là cho dù bắt cậu tiếp tục ở trong l*иg sắt hoặc là nhà kho, cậu cũng không có ý kiến gì.
Thích Triều liền làm chủ cho Lan Lạc ở phòng cách vách mình.
Sau khi dọn giường, Thích Triều nhìn thấy búp bê nhỏ vẫn mặc tây trang trắng như cũ, đột nhiên nhớ tới hình như Lan Lạc chỉ có một bộ quần áo như vậy.
Mẹ nó! Vì sao nguyên thân người này không thể mua cho búp bê nhỏ thêm quần áo, cho dù là đồ ngủ cũng được nha!
Một lần nữa Thích Triều hoài nghi thân phận cao phú soái của nguyên thân.
Hiện giờ nói cái gì cũng đã chậm, Thích Triều chỉ có thể cho búp bê nhỏ như vậy ngủ trước một đêm.
Dường như Lan Lạc cũng đã mệt, phản ứng có chút chậm chạp, Thích Triều khẩn trương đưa vật nhỏ lên giường, thấy cậu ngoan ngoãn đắp chăn, lúc này mới đóng cửa rời đi.
Nguyên thân rất ít khi ở biệt thự, phần lớn thời gian ở bên trong nhà cũ, Thích Triều vào phòng ngủ chính, nhìn một vòng, chỉ thấy vài món nhu yếu phẩm.
Từ lúc xuyên qua đến bây giờ Thích Triều chưa từng nghỉ ngơi, tinh thần vẫn rất phấn khởi, thân thể đã phát ra tín hiệu mệt mỏi, mí mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau.
Hắn đứng trong phòng vệ sinh, dùng nước rửa mặt, nhìn thấy trong gương là một người đàn ông tóc đen, nhịn không được mà tiến lại gần quan sát cẩn thận.
Chiều cao của hắn cùng nguyên thân khác nhau, có điều hệ thống vì muốn hắn cùng nguyên thân càng giống nhau, cho nên điều chỉnh cho hắn một chút, Thích Triều người này sống cẩu thả, trước kia trải qua không ít việc nặng việc dơ, làn da không có tinh tế như vậy, cùng nguyên thân quý công tử ngậm muỗng vàng lớn lên thật sự không thể so.
Thích Triều cười nhạo một tiếng, đem khăn lau mặt treo trên giá, nếu người không xấu xa như vậy thì tốt rồi.
Hắn ngáp một cái, mí mắt chống đỡ mà chọn cho búp bê nhỏ vài món quần áo cùng vài cân thạch năng lượng cao cấp, lúc này mới chui vào ổ chăn, Thích Triều vốn có thể chất dễ ngủ, hơn nữa hôm nay thật sự mệt mỏi, vừa mới nằm xuống một phút đồng hồ đã ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, hô hấp trong phòng đều đều, bóng đêm dần dần phủ kín, đám mây trôi lững lờ, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua cửa sổ xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào người thứ hai xuất hiện trong phòng.
Khiến người ta hoảng sợ chính là, người nọ ngồi xổm bên cạnh gối đầu Thích Triều, thế nhưng Thích Triều một chút cũng không phát hiện.
Dưới ánh trăng, mái tóc vàng của cậu như phát sáng, đôi mắt lam lộ ra sự thờ ơ lạnh lùng, hiển nhiên người này chính là búp bê nhỏ Lan Lạc.
Cửa sổ đóng chặt, không ai biết cậu vào bằng cách nào.
Chỉ cần Thích Triều trở mình một cái là có thể phát hiện có người bên cạnh, không may là, từ trước đến nay hắn ngủ rất quy củ.
Lan Lạc ngồi xổm trên giường, đưa tay khoa tay múa chân trên trái tim Thích Triều, tựa hồ đang chọn vị trí để xuống tay.
Hôm nay chủ nhân vô cùng đáng ghét.
Càng hết sức kì lạ.
Lan Lạc lạnh như băng mà chăm chú nhìn người đàn ông trên giường.
Nhớ tới Thích Triều tự xưng ba ba.
Trong mắt Lan Lạc hiện lên một tia u ám, cậu nhắm mắt lại.
Còn chưa tới lúc.
Không thể gϊếŧ.
Đại ca sẽ tức giận.
Cha cũng sẽ thế.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, trong phòng chỉ còn lại một mình Thích Triều.
Cùng với hệ thống vừa tham ban trở về gặp được một màn này.
Hệ thống: ... Lúc ấy tôi rén cực kỳ.
* Bé Lan Lạc nè
Sha: Tất cả hình ảnh là ảnh sưu tầm trên pinterest và google và chỉ là hình ảnh minh họa.