Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 24.2: Mạc Tư: . . . . . .

Tɧẩʍ ɖυ Hi đứng ở một bên an tĩnh chờ, tầm mắt ở bàn ghi chép đảo quanh, lúc nhìn đến cục đá xám xịt bên trong bể thủy tinh, lông mi cậu khẽ run, dường như có chút kinh ngạc, nhìn thêm vài lần.

Thích Triều đặt chiếc hộp lên mặt bàn, Tɧẩʍ ɖυ Hi thuận thế đi qua, khi đi ngang qua bể nước, xác định bản thân không có nhìn nhầm, cậu cong cong khóe miệng, dường như đạt được niềm vui ngoài ý muốn.

"Hiện giờ công việc chủ yếu của tôi là làm mịn, nếu không có vấn đề gì, rất nhanh tôi có thể tiến hành bước tiếp theo."

Thích Triều đem mô hình đất đã làm xong ở trong hộp ra, tuy còn có hơi thô ráp, nhưng đã có thể nhìn ra hình dáng búp bê rõ ràng.

Mô hình đất trước mặt rõ ràng không phải tay mới có thể làm ra, cho dù là từ thời gian hay là thành phẩm mà nói, mô hình đất có thể làm thành được như vậy, yêu cầu nhân hình sư phải hao phí rất nhiều tinh lực cùng thời gian.

Nếu không phải là nhân hình sư kinh nghiệm phong phú, vậy chỉ có thể là thiên tài cực kỳ xuất sắc.

Bản thân bác sĩ chính là thiên tài, búp bê lần đầu tiên chế tác là Mạc Tư cấp S, tuy rằng bất ngờ việc Thích Triều có thể làm ra mô hình đất như vậy, nhưng cũng không có giật mình quá mức.

Chi bằng nói, Thích Triều là một thiên tài đúng lúc, có thể khiến cho kế hoạch của cậu càng thuận lợi hơn một tí.

Tɧẩʍ ɖυ Hi cười cười, "Anh chế tác tỷ lệ mô hình cùng với hình dạng cơ thể đất đều rất đẹp."

"Cảm ơn." Thích Triều da mặt dày đồng ý cái khen này.

Hắn không phải là người kiêu ngạo, nhưng đối với bọn nhãi con của mình rất có tự tin, nếu ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy đứa nhỏ nhà mình kém cỏi, về sau bọn nhãi làm thế nào mà có thể tốt lên được?

Tɧẩʍ ɖυ Hi nhẹ nhàng cười, sau đó nhíu mày lại, dường như có chút do dự, nói tiếp: "Nói thật tôi đề nghị là khi anh chế tác mô hình đất, tốt nhất nên chú trọng vào xử lý các khớp xương, nếu không lúc sau kiến tạo sợi tơ tinh thần lực, sẽ khó khăn hơn rất nhiều."

Thích Triều sửng sốt, nhanh chóng cầm lấy quyển vở trên bàn, từ trong túi móc ra cây bút, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu, thành khẩn nói: "Có thể nói sâu hơn một chút không?"

"Cái này chỉ là dựa trên kinh nghiệm của tôi mà nói, hy vọng là có thể giúp anh một chút." Âm thanh Tɧẩʍ ɖυ Hi ôn hòa, đem tri thức bẻ nhỏ chỉ từng chút cho Thích Triều, nếu Tɧẩʍ ɖυ Hi dạy học ở trường, khẳng định là một người thầy giáo cực kỳ có trách nhiệm.

Thầy giáo dạy dỗ Thích Triều học tập lúc trước cũng chưa có kiên nhẫn mà dạy hắn như vậy, Thích Triều ghi lại những chỗ trọng yếu trên vở, càng viết xuống, trong lòng càng thêm phức tạp, những tri thức này không có trong sách vở, đều là từ những thực tiễn của nhân hình sư mà từng chút tổng kết ra được.

Kinh nghiệm chế tác của một vị nhân hình sư cấp bậc đại thần, đăng lên trên mạng đại khái sẽ được mọi nhân hình sư tôn trọng mà sùng bái.

Thích Triều dừng một chút, ngẩng đầu trịnh trọng nói với Tɧẩʍ ɖυ Hi: “Thẩm ca, cảm ơn cậu.”

Thanh niên ngồi ở đối diện hơi hơi nghiêng đầu, phảng phất có chút khó hiểu vì sao hắn lại phải cảm ơn, mái tóc dài vàng óng theo động tác phất phơ trong không trung, cậu cười cười, nhẹ nhàng nói một câu không có gì.

Thời gian một hỏi một đáp trôi qua chớp nhoáng, Thích Triều để ý dáng vẻ của bác sĩ dần dần lộ vẻ mệt mỏi, đột nhiên nghĩ đến bác sĩ vừa mới tiến hành một cuộc "phẫu thuật" cho Lan Lạc xong, chưa nghỉ ngơi một phút nào đã giảng bài cho hắn.

Tức khắc Thích Triều ngừng lại, vội nói: "Thẩm ca, nếu cậu thấy mệt, trước hết chúng ta đi lên đi, sau này lại nói mấy cái này cũng không muộn."

Tɧẩʍ ɖυ Hi cười áy náy, cậu hơi gật đầu khi đứng dậy đi ngang qua bể nước thì đột nhiên nói một câu: "Viên mẫu thạch này rất đẹp."

Mẫu thạch hình trái tim vẫn là bộ dáng xám xịt, nhưng khi ngày qua ngày được tinh thần lực của Thích Triều đút no, mẫu thạch nữa điểm cũng không còn bộ dáng khô héo lúc trước, màu xám bụi trong chớp mắt đã biến thành một màu xám lạnh lùng cao ngạo, phong phú mà nội liễm, mài mọn các góc cạnh, dưới ánh đèn ẩn ẩn hiện ánh sáng nhạt.

"Tôi cũng thấy thật xinh đẹp, không nói tới cái khác, viên đá có hình dạng trái tim như này tôi chưa từng nhìn thấy qua bao giờ."

Bước chân Thích Triều ngừng lại, nghe được bác sĩ khen ngợi mẫu thạch mình chọn, hắn cười khúc khích một tiếng, ngón tay chọt chọt thành bể nói: "Lúc trước khi tôi tìm thấy nhóc nhỏ này còn bị nhân hình sư của hiệp hội cười nhạo qua đó, bọn họ đều cảm thấy tiểu xinh đẹp nhà tôi là loại kém phẩm."

"Nhưng mà được Thẩm ca nói vậy thì tôi yên tâm rồi." Thích Triều cảm thấy nếu so với mấy nhân hình sư kia, vẫn là Thẩm ca càng lợi hại hơn một chút.

Tɧẩʍ ɖυ Hi nghe thấy Thích Triều nói, nhẹ nhàng cười cười, ở góc độ Thích Triều không nhìn tới, nụ cười dịu dàng này, dần dần trở nên âm trầm.

Sau khi rời khỏi tầng hầm, Thích Triều đứng trên tầng hai ở chỗ giao nhau, nhìn bác sĩ trở về phòng, hắn cúi đầu cong khóe miệng, xoay người đi vào "phòng phẫu thuật" xem xét tình huống của Lan Lạc.

Cửa phòng đóng chặt, ý cười trên khóe miệng Tɧẩʍ ɖυ Hi dần biến mất, ánh mắt trở nên phẳng lặng, cậu bước đôi chân dài, nện từng bước thong dong đến ngồi lên trên ghế, ngữ khí nhàn nhạt.

"Con không có nói cho cha biết tinh thần lực của hắn dị thường."

Trong căn phòng chỉ có một mình cậu, nhưng phảng phất như cậu đang đối thoại cùng với ai đó, một màn này trong căn phòng trống rỗng phá lệ quái dị, giây tiếp theo, không gian nơi cửa phòng đột nhiên vặn vẹo, "thiếu niên" quấn đầy băng vải bước ra.

Rõ ràng Mạc Tư chỉ vừa mới đi vào, nhưng phản ứng lại như vẫn luôn ở đây, con ngươi đen quỷ dị của hắn dường như có chút hoảng loạn, hắn giải thích bằng âm thanh khàn khàn đứt quãng: "Xin lỗi thưa cha, con tưởng rằng chuyện này không quan trọng."

"Quả thật là không quan trọng."

Tɧẩʍ ɖυ Hi gật đầu, không phủ nhận.

Sống lưng Mạc Tư cứng đờ, hiển nhiên biết chuyện không có đơn giản như thế, quả nhiên giây tiếp theo, hắn nghe cha nói nhẹ tựa lông hồng: "Nếu lại có lần sau, cha sẽ nghiền nát thạch năng lượng thành bột rồi ngâm nước, để cho lão nhị đút con ăn."

Kỳ thật thạch năng lượng ngâm nước không quá khó ăn.

Hoặc là nói vị giác của búp bê gần như bằng không, căn bản là nếm không ra ngon hay dở.

Nhưng mà, cho dù là không khó ăn, kể từ khi nó bị cha bảo là hình phạt, bất luận búp bê nào cũng không muốn nếm thử, càng đừng nói là để lão nhị tới đút hắn.

Cả người Mạc Tư cứng ngắt, bờ môi dưới băng vải khẽ động, âm thanh khàn khàn vang lên: "Dạ, thưa cha."

Hắn dừng một chút như là nhớ tới cái gì, cứu vãn nói: "Tinh thần lực của hắn ta rất mạnh, chỉ cần sự chú ý đặt trên người mẫu thạch, liền sẽ vô thức phân ra một nhóm tinh thần lực đút cho mẫu thạch, còn lại không có gì bất thường."

Đôi mắt đào hoa của Tɧẩʍ ɖυ Hi hơi trợn to, theo sau đó khẽ cười một tiếng, khẽ nheo mắt lại: "Mạnh như thế sao?"

Từ trạng thái của viên mẫu thạch kia là có thể nhìn ra cấp bậc tinh thần lực của Thích Triều rất cao, có điều, Tɧẩʍ ɖυ Hi thật sự không nghĩ tới, cấp bậc của hắn có thể cao tới mức đó.

Tinh thần lực của Thích Triều càng cao đối với bọn họ mà nói càng có lợi, mắt đào hoa Tɧẩʍ ɖυ Hi hơi cong, nụ cười này tựa như khác với dáng vẻ ngụy trang trước mặt người khác, lại dường như không có gì khác biệt, hoặc là nói mang mặt nạ lâu rồi, tươi cười gì đó cũng chỉ là thói quen.

Mạc Tư yên lặng mà đứng ở phía sau cha, không nói một lời, một lát sau, hắn nghe giọng nói cha ôn hòa lại tỉnh táo truyền vào bên tai.

"Hãy làm thân với hắn đi."

Mạc Tư sửng sốt, thì nghe lời cha nói hàm chứa ý cười: "Rốt cuộc thì, còn muốn cho hắn đạt giải quán quân đấy."

"Dạ."

Mạc Tư không hiểu việc đạt giải quán quân với việc làm thân có quan hệ gì, nhưng hắn sẽ không cãi lại yêu cầu của cha.

Một bên khác, Thích Triều ở mép giường lướt quang não một hồi, ước chừng nửa tiếng sau, thì thấy Lan Lạc tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say.

Không chờ Lan Lạc nói chuyện, Thích Triều đã sờ sờ đầu của nhãi con, an ủi: "Lan Lạc không đau không đau."

Từ sau khi nghe nhãi con nói việc trị thương vết rách rất đau, trong lòng Thích Triều vẫn luôn nhớ thương chuyện này, hắn cố ý vào phòng trước khi Lan Lạc tỉnh lại, chỉ vì có thể an ủi Lan Lạc ngay lập tức.

Cảm nhận được độ ấm trên đỉnh đầu, Lan Lạc không có như lúc trước mà lộ ra nụ cười xán lạn, ngược lại có chút mất tự nhiên, như là không biết nên phản ứng như thế nào, qua vài phút mới lộ ra nụ cười cứng đờ.

Kỳ thật Lan Lạc không thấy đau.

Ngày hôm qua cũng chỉ là lừa chủ nhân.

Cậu không biết tại sao mình phải nói dối.

Chẳng lẽ chỉ vì muốn được chủ nhân an ủi?

Ngón tay Lan Lạc khẽ moi moi tấm ga trải giường, không thể đoán ra được.

Nhãi con mới vừa rời giường, phản ứng có hơi trì độn, Thích Triều tỏ vẻ hiểu được, nhìn đến khuôn mặt Lan Lạc một lần nữa nở một nụ cười quen thuộc, trái tim hắn thả lỏng, cũng cười cười theo.

Chiều tối Thích Triều đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, Lan Lạc không có đi tìm cha, cũng không có xem hoạt hình ở trong phòng khách, mà vẫn luôn đi theo sau Thích Triều.

Mặc kệ Thích Triều làm cái gì, cậu như là một cái đuôi nhỏ theo sát phía sau, tựa hồ không hiểu cái gì đó.

Thích Triều hỏi vài câu, Lan Lạc cũng chỉ lắc lắc đầu không muốn trả lời, hắn cũng tùy ý để nhãi con nhà mình theo sau, nhiều hơn một cái đuôi nhỏ còn rất có ý tứ.

Rất nhanh, một nhà búp bê khác đi đến.

Theo lời cha nói, phải làm thân với chủ nhân của Lan Lạc.

Mạc Tư đi tới chấp hành mệnh lệnh của cha.

Ngay từ đầu Thích Triều không biết Mạc Tư tiến vào phòng bếp muốn làm cái gì, hắn nghi ngờ mà hỏi một câu.

Cả người "thiếu niên" quấn đầy băng vải chỉ còn độc một con mắt không hé răng, một lát sau như là nhớ tới cái gì, thanh âm khàn khàn nói: “Không có việc gì.”

Thích Triều sẽ không ngốc đến mức thực sự cho rằng không có chuyện gì, nhưng nếu Mạc Tư không muốn nói, Thích Triều đành tri kỷ không có hỏi nhiều.

Cũng may là phòng bếp trong biệt thự đủ lớn, nếu không Thích Triều tha theo hai "cái đuôi" nhỏ cồng kềnh ở phía sau, khẳng định không tránh được va va chạm chạm.

"Đại ca, anh tới làm cái gì thế?”

Âm thanh của Lan Lạc hạ thấp, Thích Triều đang làm cơm không có nghe đến.

Mạc Tư cúi đầu nhìn cậu một cái, không có phản ứng.

Bị xem nhẹ Lan Lạc có chút tủi thân.

Cậu ghét đại ca.

Cho dù đại ca không nói cậu cũng biết, nhất định là cha giao cho hắn nhiệm vụ gì đó, bằng không lấy tính tình của đại ca, nhất định sẽ dính lấy bên người cha, sẽ không có chạy tới chủ nhân ở nơi này.

Cha rất ít khi giao nhiệm vụ cho Lan Lạc.

Bởi vì phần lớn thời gian Lan Lạc đều làm hỏng nhiệm vụ.

Cho dù là cha hay là đại ca đều cảm thấy cậu là một đứa nhỏ hư.

Lan Lạc nhấp nhấp môi, đi đến bên cạnh Thích Triều, túm túm góc áo của hắn.

Thích Triều cảm nhận được lực kéo ở bên dưới, hắn cười cười, âm thanh trầm thấp nói: "Nhãi con, con sao vậy?"

"Anh bắt nạt con."

Lan Lạc nắm chặt góc áo của Thích Triều, phảng phất như trong tiềm thức tin rằng, nhất định Thích Triều sẽ đứng về phía mình, cậu ngẩng mặt, lặp lại lần nữa: "Đại ca bắt nạt con."

Lúc này Lan Lạc giống như một bé hồ ly nhỏ bị bắt nạt thảm ở trong rừng cuối cùng dường như đã tìm được một lão hổ làm chỗ dựa vững chắc, tin tưởng không có lý do rằng lão hổ nhất định sẽ giúp mình.

"Lão hổ" trầm mặc một chút, thân hình ngồi xổm xuống bế Lan Lạc lên, kêu Mạc Tư đi theo phía sau cùng ra phòng khách.

Lan Lạc ngồi trên cánh tay của chủ nhân, rất vui.

Cậu biết rằng đại ca chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Nếu như đoán không sai thì, nhiệm vụ cha giao cho đại ca nhất định là liên quan đến chủ nhân.

Mạc Tư đi theo phía sau Thích Triều con ngươi đen lộ ra vẻ u ám.

Không phải là lần đầu hắn bị Lan Lạc chơi xấu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn muốn tự tay dạy cho Lan Lạc một bài học, hiển nhiên, kế hoạch của hắn vừa mới bắt đầu đã bị Lan Lạc làm gián đoạn.

Lan Lạc nhận thấy được cảm xúc của đại ca, con ngươi xanh thẳm cười híp cả mắt, Lan Lạc không sợ đại ca, nếu chỉ luận võ, mấy anh em bọn họ chẳng phân biệt được cao thấp.

"Thẩm ca, cậu nhanh xuống đây đi!"

Thích Triều đi tới phòng khách, giương giọng gọi to lên lầu hai.

Lan Lạc thoáng sửng sốt, sao lại phải kêu cha? Hắn chỉ cần dạy dỗ đại ca một bài học là được, nếu gọi cha xuống, nhất định cha sẽ cảm thấy bản thân mình rất không hiểu chuyện.

Vẻ mặt Lan Lạc hoảng loạn, vừa định muốn lên tiếng ngăn cản, giây tiếp theo nghe thấy Thích Triều tràn đầy ý cười mà hô:

“Lan Lạc cùng Mạc Tư đang giận dỗi! Nếu không tới xem náo nhiệt, chờ lát nữa làm hòa thì còn gì không thú vị nữa đâu!”

Lan Lạc: . . . . . .

Mạc Tư: . . . . . .

Chương này tặng nhá!! Chức mừng lượt xem đã cán mốc đầu tiên! Mọi người xin hãy tiếp tục ủng hộ Sha cũng như hai đứa con tinh thần để có động lực ra chương mới nghen. Yêu cả nhà>