Bạch Khương nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp, tích góp lực lượng lần nữa cầm chặt l*иg sắt đứng dậy, cô biết rằng cô không thể ngồi trong nước trong một thời gian dài. Nhưng lại đi một vòng, cô vẫn không nhìn thấy sơ hở gì, nhưng thân thể đã mất đi khí lực lần nữa, nhịn không được trượt xuống.
Người chơi chậm rãi yên tĩnh lại, mọi người đều biết nước này có vấn đề, vì duy trì thể lực nên càng ít nói chuyện.
Bạch Khương cuối cùng cũng không thể không ngồi xuống nước, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy suy yếu, cô nhìn chằm chằm vào cái l*иg, bảo tồn thể lực cuối cùng.
L*иg được cắt thành vô số không gian riêng biệt, Bạch Khương ngồi trong không gian chật hẹp nhắm mắt dưỡng thần. Cô đối với phòng thí nghiệm này tràn ngập kiêng kỵ, tuy rằng trong tầm mắt không nhìn thấy camera giám sát, nhưng cô vẫn không dám vận dụng siêu thị lấy đồ ra ăn bổ sung thể lực.
Dựa trên mức độ đói bụng của mình, cô ước tính rằng thời gian đã trôi qua ít nhất sáu giờ.
Những người trong phòng thí nghiệm đang nhốt họ ở đây để làm gì?
Đột nhiên, cô nghe thấy ai đó rêи ɾỉ bên tai, cô ngay lập tức mở mắt của mình.
Người chơi trong l*иg bên cạnh lăn lộn đau đớn, rêи ɾỉ.
“Làm sao vậy, anh có chỗ nào không thoải mái?” Bạch Khương vội vàng hỏi.
Người chơi hét lớn một tiếng đập đầu, thoáng cái đã đυ.ng đến chảy máu, căn bản không có thời gian trả lời câu hỏi của Bạch Khương. Bạch Khương vươn tay ra khỏi hàng rào l*иg dày đặc, muốn giữ chặt đối phương dò xét tình huống, nhưng một giây sau một loại đau đớn sắc bén cuốn tới, giống như vào giờ khắc này có vô số búa sắt tập kích thân thể cô, mỗi một tấc máu thịt mỗi một đoạn xương đều thống khổ gào thét.
"Ah!" Bạch Khương cũng nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bạch Khương lăn lộn trong l*иg sắt, mất đi ý thức trong thống khổ, những người chơi khác cũng liên tiếp xuất hiện tình huống tương tự, khắp nơi đều là tiếng kêu rên, sau đó tiếng kêu suy nhược, trong l*иg sắt một mảnh tĩnh mịch.
Bạch Khương đau đớn ngất đi vẫn cảm thấy cả người giống như đặt ở trong lò, thống khổ. Cô chưa bao giờ biết nhân loại phàm trần còn có thể chịu đựng được khổ sở như vậy, cô cho rằng mình sống không nổi nữa, trong lúc mê man, cô nhìn thấy thời thơ ấu đã sớm quên đi.
Cô nhìn thấy một mảng lớn biển hoa màu đỏ, cô nhỏ bé bò trong biển hoa, mỗi một gốc hoa đều có vẻ rất cao lớn, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy làn song đỏ lay động theo gió, mặt trăng treo trên bầu trời cũng là màu đỏ.
"Sao lại đến biển hoa, mau mau, cùng mẹ trở về."
Lời nói ôn nhu vừa dứt, Bạch Khương lại cảm giác được mình được một đôi tay hơi lạnh ôm lấy, cô tựa vào l*иg ngực mẹ, mắt mông lung nhìn sóng đỏ đi xa.
Mẹ ôm cô đi bộ rất nhanh, gió lạnh thổi vào khuôn mặt, cô chui vào vòng tay của mẹ chặt chẽ hơn. Vì vậy, mẹ mỉm cười và ôm cô chặt hơn trong vòng tay của mẹ, Bạch Khương dần dần ngủ thϊếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, trong đầu Bạch Khương tựa hồ còn lưu lại giấc mộng thời thơ ấu, điều này làm cho cô xem nhẹ đau đớn trên người, ánh mắt đờ đẫn.
Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy thời thơ ấu, trên thực tế trong trí nhớ của cô không có hình ảnh trước mười tuổi, bộ nhớ bắt đầu từ khi cô thức dậy ở nhà, người thân ngồi ở đầu giường chăm sóc cô, thấy cô thức dậy thì sờ sờ đầu cô, đáng thương thở dài: "Ba mẹ em đã mất, sau này em phải kiên cường, cũng may bọn họ để lại sản nghiệp cho em, sau này cuộc sống của em không cần lo lắng, em phải lớn lên thật mạnh khỏe.”
Thở dài một hơi, Bạch Khương cảm giác chân đau nhức, bản năng cầu sinh khiến cô đạp một cái.
Rầm!
Cô quay đầu nhìn về phía sau, một con khỉ bị mình đá bay.
Nhìn bộ dạng thô bạo mắt đỏ ngầu của con khỉ này, không kém gì ở phòng thí nghiệm lúc trước.
Con khỉ bị đá bay, lại nhào tới, Bạch Khương tức giận, mình lần đầu tiên mơ thấy mẹ, lần đầu tiên! Cô rất muốn nhớ lại nhiều lần nữa, khắc sâu giọng nói của mẹ, vòng tay ấm áp của mẹ vào trong lòng.
Đối mặt với con khỉ quấy rầy mình, Bạch Khương phẫn nộ nghênh đón, cô muốn đánh con khỉ này thành cặn bã!
Cũng không biết là sát ý ngập trời từ nơi nào sinh ra, Bạch Khương hét lớn một tiếng xông lên.
Cô gào thét như điên, gặm cắn, xé rách, chiến đấu như một con thú hoang dã.
Máu trong mạch máu nóng bỏng, sôi trào như nước sôi, làm cho động tác của cô càng thêm tàn nhẫn, ánh mắt càng ngày càng đỏ, có một khoảng thời gian cô mất đi ý thức, thân và tâm đều chìm đắm trong bản năng gϊếŧ chóc, chờ cô phản ứng lại, chính mình ngồi trong một bãi máu thịt nhìn không ra nguyên dạng.
Cô chớp chớp mắt, máu từ trán chảy xuống, xẹt qua lông mi, xẹt qua đáy mắt, cô giơ tay lên, nhìn thấy mình mọc đầy lông, khớp xương bàn tay trở nên thô ráp.
Đây không phải là bàn tay của con người, giống như, như ...
Bạch Khương cúi đầu, nhìn màu đỏ dưới thân, nhảy dựng lên giống như bị bỏng!
Bằng tốc độ ánh sáng, cô bỗng nhiên hiểu được một chuyện, đó chính là con khỉ biến dị lúc trước ở trong phòng thí nghiệm, rất có thể cũng không phải khỉ chân chính, chúng nó là do nhân loại chuyển hóa thành!
Khí lạnh làm cho cô nhịn không được rùng mình một cái, cô sờ sờ mặt mình cùng các bộ phận khác trên người, quả nhiên tất cả đều đã biến hóa, nếu như hiện tại trước mắt cô có một tấm gương, nhất định sẽ nhìn thấy "khỉ", mà không phải "nhân loại".