Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 35: Khuôn viên zombie

“Hãy vào trường học kiểm tra lại." Từ phim ảnh, Bạch Khương biết khi nguy cơ zombie xảy ra phải rời xa nơi tụ tập đông người, nhưng ai biết cửa ra có ở trong trường hay không? Nếu họ rời trường cũng không tìm thấy cửa ra thì làm sao bây giừo?

Vì vậy, các trường học phải được lục soát.

"Haizz, tôi cũng biết đạo lý này, tôi thấy cô có vẻ còn rất trẻ. Có phải trước kia cô là một sinh viên không? "Anh Vương liếc mắt nhìn những học sinh kia một cái: "Không phải học sinh trung học thì là sinh viên đại học, thoạt nhìn tuổi tác không khác gì cô, với kinh nghiệm đọc sách của cô, chỗ nào trong trường học tương đối đặc biệt?”

"Thư viện... Thính phòng lớn, phòng tập thể dục, những phòng như vậy, đây có vẻ là tòa nhà giảng dạy, tòa nhà giảng dạy cũng có phòng học lớn xếp theo hình bậc thang, hoặc lớp học máy tính tương đối đặc biệt." Bạch Khương cũng không xác định, cô nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy bóng dáng thư viện cách phía trước hai trăm mét.

Anh Vương nhìn qua: "Vậy chúng ta hãy đến thư viện trước!"

Sau khi xác định đích đến, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy.

Động tĩnh tang thi đập cửa càng lúc càng lớn, một đám học sinh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Bạch Khương cũng rất sợ hãi, tang thi khi xem phim chỉ cảm thấy mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chờ đến khi mình tự mình trải qua, cũng chỉ còn lại sợ hãi.

Cổng không thể đi, họ chỉ có thể leo lên ống thoát nước trên tường bên ngoài.

Anh Vương xung phong đi trước, Bạch Khương đi theo phía sau.

"Các người thật sự muốn trèo xuống dưới sao? Nguy hiểm quá!”

"Chúng ta cũng cùng nhau bò theo đi, cửa sắp bị phá vỡ!"

Bạch Khương đi theo phía sau anh Vương, cẩn thận trèo lên ống thoát nước trên tường bên ngoài.

Nó không quá khó khăn, đơn giản hơn nhiều so với lúc cô đã lăn trong lũ lụt đến căn nhà khác. Cô vui mừng phát hiện ra sự trưởng thành của mình, trong lòng còn khen mình một câu "thực lợi hại".

Bên cô bình ổn, anh Vương phía dưới cũng phát huy như thường lệ, học sinh lại không có kinh nghiệm như vậy, trong tiếng va chạm của cửa chính càng thêm kinh hoảng, học sinh đi theo phía sau Bạch Khương bò xuống, trượt tay rồi ngã xuống.

Bạch Khương cảm giác một mảnh bóng tối từ trên trời giáng xuống, cô theo bản năng nắm lấy ống nước tránh đi.

Người nọ quẹt qua cánh tay của cô rồi rơi xuống, đập ra những bông máu màu đỏ trên mặt đất.

Tang thi từ trên đường bên cạnh lắc lư, hưng phấn nhào tới.

Cách độ cao tầng năm, Bạch Khương rõ ràng nhìn thấy động tác của tang thi, nó xé rách cách tay học sinh rơi xuống ra, gặm nhấm như cánh gà.

Cô nhịn không được buồn nôn, tay chân lạnh lẽo.

"Ah!"

Các sinh viên phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhiều người nhào tới trèo lên đường ống nước.

Cô đoán cánh cửa trên tầng thượng có thể đã bị phá vỡ, lập tức khôi phục tốc độ leo xuống, không dám ở lại.

Anh Vương dẫn đầu leo đến tầng bốn, thò đầu dò xem: "Nơi này quả nhiên là tòa nhà giảng dạy, cửa phòng học đều mở, bên trong không có ai, chúng ta tiếp tục xuống lầu đi.”

Bạch Khương đáp một tiếng.

Anh Vương liền tiếp tục bò xuống, khi Bạch Khương leo lên tầng bốn, càng nhiều người từ trên cao rơi xuống, cô dán chặt vào ống thoát nước, lại phát hiện ống thoát nước lại run rẩy!

Cô ngẩng đầu nhìn lên, trên đó có rất nhiều học sinh, bọn họ cũng đang cố gắng sinh tồn. Nhưng tang thi xông lên sân thượng, càng nhiều học sinh bị đuổi theo không có chỗ trốn, nhao nhao ngã xuống lầu.

Một con tang thi từ trên sân thượng thò đầu xuống, mặt đầy máu tươi, đưa tay túm lấy học sinh trên ống thoát nước.

"Đừng! Đừng cứu tôi! Cứu tôi!”

Học sinh vẫn bị kéo lên, mùi máu trong không khí càng nồng nặc hơn.

Sau một khắc, Bạch Khương nhìn thấy tang thi vượt qua hàng rào, cũng học cách bò xuống, nhưng bọn họ đại khái không thể khống chế loại thao tác "tinh tế" này, từng người một rơi xuống. Rơi xuống coi như xong, tay chúng nó còn cào loạn, Bạch Khương suýt nữa bị kéo xuống, cả người toát mồ hôi lạnh. Trực giác mách bảo nơi này không thể ở lại, cô không chút do dự nhảy vào phòng học tầng bốn, thoáng nhìn thấy anh Vương cũng vào phòng học tầng ba.

Trước tiên nhảy vào lớp học, Bạch Khương xông lên đóng cửa.

Một bàn tay nắm lấy chân cô, Bạch Khương kinh hãi đến nỗi tim suýt nữa ngừng đập, theo bản năng đạp đi. Bàn tay kia bị đá văng ra, cô tiếp tục chạy trốn, tranh thủ thời gian quay đầu lại liếc mắt một cái, đó chỉ còn lại nửa phần thân thể, sau khi biến thành tang thi thi thể không chết, kéo ruột vung lên một cánh tay còn sót lại, tâm tư săn thú bừng bừng.

Cô thu hồi tầm mắt, đóng hết cửa trước và cửa sau, đóng toàn bộ cửa sổ thủy tinh lại, lại mang thêm mấy cái bàn kẹt sau cửa.

Sau khi mọi thứ hoàn tất, cô ngồi trên mặt đất dựa vào bàn nghỉ ngơi.

“Hí!" Một học sinh trèo qua cửa sổ và ngã xuống đất. Cô thở đau đớn, vịn tường đứng dậy rồi đưa tay ra tiếp đón các bạn cùng lớp bên ngoài.

Bạch Khương đứng dậy, dựa vào tường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài nhìn không thấy một người nào, ngay cả tang thi cũng không có. Cô đoán chừng tang thi chắc đã đuổi theo người sống sót chạy ra ngoài, rất có khả năng chính là sân thượng lúc cô vừa mới vào.

Trong lòng vừa động, đây là một cơ hội tốt nha.

Bạch Khương quyết định mở lại cửa sổ, nhảy ra ngoài chạy vào hành lang.

"Ôi trời!" học sinh đưa tay về phía cô.

Một số sinh viên đã hoảng sợ, một người nói: "Sao cô ấy dám đi ra ngoài, chúng ta có thể làm gì đây?"

Một người khác chạy qua đóng cửa sổ kính lại, trở về nói với người bạn đồng hành của mình: "Lớp học này bây giờ là chỗ an toàn nhất, chúng ta im lặng chờ đội cứu viện!"

Bạch Khương rời khỏi phòng học lại nhìn thấy một con zombie ở góc cầu thang.

Tang thi này chỉ còn lại một chân, kẹt ở cầu thang, ngửi thấy mùi của người sống, nó ngẩng đầu gào thét, trong răng có dấu vết máu thịt, vết thương ở chân gãy chảy ra lượng máu lớn, cả cầu thang đều bị máu nhuộm đỏ.