Người đàn ông cau mày nhìn lướt qua, trên chân tùy ý đá đá, hành lý nhỏ lăn trên mặt đất. Bỗng nhiên một người từ bên cạnh nhào tới, hắn phản ứng rất nhanh, một cước đá ra ngoài.
Đá vào khoảng không.
Đồng thời nghiêng đầu, tránh đi thái đao bay tới.
Người này phản ứng quá nhanh! Bạch Khương cắn răng, biết mình không thể trốn thêm nữa, tiếp tục xông về phía trước. Người đàn ông cười nhạo bắn một phát vào cô ...
Trúng giữa bụng.
Nhưng điều khiến hắn nghi hoặc chính là, cô gái trẻ tuổi này dường như không cảm thấy đau đớn, vẫn đánh về phía mình.
Trên tay cô gái không có vũ khí, mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, thoạt nhìn một chút lực sát thương cũng không có, sao cô ta dám?
Người đàn ông lại ấn cò súng, thử bắn vào chân Bạch Khương.
Phằng!
Cả hai phát súng đều trúng rồi.
"Cô...Cô mặc áo chống đạn đúng không?" Người đàn ông cau mày.
Lúc này Bạch Khương đã đi tới trước mặt hắn, cô không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ dựa vào bản năng sinh tồn. Cô muốn công kích vào tim và cổ của người đàn ông, người đàn ông rất tò mò về cô, tại sao có người sau khi bị bắn một chút phản ứng cũng không có? Hắn không nổ súng nữa, chỉ là không ngừng ngăn cản công kích của Bạch Khương.
Theo hắn thấy, Bạch Khương không có kinh nghiệm đánh nhau, tư thế không thành thạo, lực lượng không đủ, giống như muốn dùng bàn tay mềm mại, móng tay trần trụi chọc thủng ngực hắn, cắt đứt cổ họng hắn.
Haha, thật buồn cười!
"Ai em gái, em không sợ đau sao, thân thể em có vấn đề phải không, em là dị nhân sao? Tôi biết một phòng thí nghiệm, em có muốn tôi gửi em qua đó để kiểm tra sức khỏe không?" Người đàn ông cợt nhả, giống như đang trêu chọc một con mèo nhỏ.
Bạch Khương không để ý tới hắn, hắn không chút để ý đến cô mới có lợi cho cô!
Ở phía bên kia, một người chơi khác đã bị tìm thấy, hai người cũng đánh nhau, tiếng súng vang lên vài lần.
Người bạn đồng hành của người đàn ông này hét lên với anh ta: "Đào Tử đừng chơi nữa! Người đàn ông này có chút thân thủ!" Hắn bị quấn đấu đến không thở nổi, viên đạn bắn ra không khiến hắn bị thương, súng còn bị gạt ra!
Người đàn ông cười hì hì: "Em gái này cũng có chút thú vị, ok anh chờ tôi một chút."
Rốt cuộc anh ta cũng nghiêm túc lên, dùng sức khống chế Bạch Khương, một tay có thể nắm lấy hai tay cổ tay cô vặn ra sau lưng, làm cho cô đứng không vững, mặt đập vào trong ngực anh ta.
"Tôi không gϊếŧ cô em, thiếu một người tế tự chắc cũng không sao, tôi rất tò mò với thân thể cô em, sau này tôi sẽ dẫn cô em đến phòng thí nghiệm, nhất định sẽ giúp cô em nghiên cứu một chút." Hắn sờ vài cái, kinh ngạc và nghi hoặc phát hiện Bạch Khương thật sự không mặc áo chống đạn, anh ta rất muốn cởϊ qυầи áo Bạch Khương, xem vị trí bị đạn bắn trúng của cô thế nào rồi.
Vừa nghĩ như vậy, người bạn đồng hành lại gọi hắn: "Đào Tử!”
“Tới đây rồi!” Người đàn ông hơi quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt sau thân thể bỗng nhiên cứng ngắc, anh ta nhanh chóng quay đầu lại, cúi đầu, đối diện với ánh mắt Bạch Khương đang ngước lên.
So sánh với hắn, chiều cao của Bạch Khương chỉ đến bả vai hắn, khi bị kẹt trước ngực hắn, đầu vừa vặn tựa vào l*иg ngực hắn.
Vị trí này thích hợp cỡ nào, Bạch Khương từ trong siêu thị lấy dao gọt hoa quả, tâm tùy ý động, dao gọt hoa quả bị cô cắn, cô cắn chặt chuôi dao gọt hoa quả, dùng sức đυ.ng vào ngực người đàn ông. Hắn không hề phòng bị, cô gái này hắn một tay có thể khống chế, có thể lại tạo ra sóng gì?
Cứ như vậy, lưỡi đao đã đâm thẳng vào trái tim hắn.
Nhận thấy tay hắn buông lỏng, Bạch Khương giãy dụa một chút, dùng đầu hung hăng đυ.ng vào, lưỡi dao toàn bộ đi vào.
Người đàn ông lui ra sau vài bước, đặt tay lên chuôi đao, ánh mắt của hắn đã tan rã.
"Ách, ách... Khụ khụ!" Người đàn ông rút dao ra. Đi được nửa bước đã mất đi ý thức. Bạch Khương thở hổn hển bình tĩnh nhìn hắn một cái, hít sâu một hơi xông lên lấy con dao gọt hoa quả ra, đây là vật tư trọng yếu, dùng xong sẽ không còn, khẳng định phải thu hồi lại. Cô còn nhìn thấy người này tùy ý dắt súng bên hông, không chút do dự lấy đi.
Cô bước nhanh đi giúp một người chơi khác, hai người một đánh hai cuối cùng cũng thắng.
Người chơi không nỡ nhưng vẫn phải đổi ra một túi trị liệu, sau khi Bạch Khương trợ giúp mình, người chơi thân cận với Bạch Khương một chút, còn trao đổi tên: "Tôi tên là Hồ Tuấn, còn cô thì sao?”
Bạch Khương lau miệng vết thương bị lưỡi dao cắt, đau đớn có thể khiến cô bảo trì lý trí, cô gật đầu: "Gọi tôi Tiểu Bạch là được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước!”
Hai người cẩn thận rời khỏi khoang hành lý.
Bên ngoài đã hoàn toàn rối loạn, cánh máy bay bốc cháy, trong máy bay lại có không tặc máy bay, bầu không khí khủng bố khẩn trương làm cho Bạch Khương không rảnh hồi tưởng lại cảm giác sợ hãi lần đầu tiên gϊếŧ người.
"Mẹ nó, tôi tình nguyện đi đảo hoang chạy đua với rắn quái, cũng không muốn làm loại phó bản này!" Hồ Tuấn oán hận mắng một câu tục tĩu.
"Không biết người chơi đi buồng lái thế nào rồi, xem tình huống hiện tại, chúng ta không qua được." Bạch Khương vừa dứt lời, đã thấy có tên không tặc cầm súng đi vào khoang hành lý, xem ra là thấy đồng bạn không trở về, lại đây trợ giúp!
Cô và Hồ Tuấn không hẹn mà cùng tránh trở về, hai người tách ra canh giữ ở cửa khoang. Trong tay Hồ Tuấn cầm súng lấy từ trong tay tên không tặc, Bạch Khương không biết nổ súng, vũ khí sử dụng là dao nhà bếp của cô.
Bang bang!
Người tới bắn vào khoang hành lý một trận, nhưng cũng không tiến vào.
Hắn biết rồi!
Bạch Khương khẩn trương nghĩ.
Một thứ bị ném vào, ầm một tiếng nổ tung, làn da Bạch Khương bị đâm đến đau nhức.
Bên ngoài người nọ còn chưa rời đi, đang canh cây đợi thỏ, chỉ cần bọn họ vừa lộ diện, lập tức sẽ bắn bọn họ thành sàng.
Khoang hành lý rất nhanh đã bốc cháy, khói dày đặc cuồn cuộn khắp nơi, Bạch Khương cùng Hồ Tuấn cũng không dám đi ra ngoài. Ngọn lửa bùng lên cửa, cuộn lấy quần Bạch Khương, trèo lên bắp chân của cô, cô cũng không dám nhúc nhích.
Bị lửa thiêu làm cho Bạch Khương rất thống khổ, cô cười khổ suy nghĩ, sau khi chết không đi xuống địa ngục, lại đi tới trò chơi này nếm thử khổ đau của mười tám tầng địa ngục, quả là muốn hồi sinh cũng không dễ dàng.