Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 18: Sát thủ xe lửa

"A!"

Hành khách phát ra tiếng kêu sợ hãi đến cực điểm.

Một nửa cơ thể của nữ sinh coca rơi ra ngoài và nửa còn lại đập vào phòng tắm. Nữ sinh tóc ngắn cách cô ấy gần nhất đã kinh hãi quá độ, ánh mắt trợn tròn rất lớn, đồng tử khuếch tán, há miệng lại không phát ra một chữ, cả người tê liệt ngã xuống đất.

Thẳng đến khi cúi đầu đối mặt với con mắt nửa thân thể kia, mới phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

"A a a!" Bị dọa ngất xỉu.

Toa xe hoàn toàn loạn, các loại tiếng kêu liên tiếp vang lên, không ai có thể dễ dàng tiếp nhận hình ảnh trước mắt bất ngờ xuất hiện như vậy.

Nhiều người lao ra khỏi xe, la hét, cầu cứu.

"Dừng xe đi! Thả tôi xuống!”

“Đi một chút chúng ta cùng đi tìm nhân viên bảo vệ, cùng đi a!”

Bạch Khương không nhúc nhích, buộc mình phải bình tĩnh tiếp tục ở lại chỗ ngồi.

Cô cảm thấy bây giờ quá lộn xộn, đi theo đám đông chạy loạn là rất không khôn ngoan.

Trong đám người chạy trốn bỗng nhiên lại truyền ra tiếng thét chói tai, Bạch Khương nhịn không được ngồi thẳng người nghểnh đầu dò xét, đã thấy hành khách hoảng loạn tản ra bốn phía, ở giữa có một người ngã ở nơi đó không nhúc nhích, đầu lăn lộn vài vòng, sau đó bất động.

Một tiếng thét chói tai bị Bạch Khương cứng rắn nuốt trở về, trong đầu cô là một mảnh bột nhão.

Không rõ lý do tại sao, không có đầu mối.

Cô biết nhà vệ sinh không thể đi, mì ăn liền không thể ăn, nhưng những sát khí này vốn không có quy luật! Phải có người giẫm lên mìn mới có thể biết, cái gì không thể làm. Cho nên Bạch Khương mới cứng ngắc ngồi trên ghế như vậy, không dám lộn xộn, không để cho mình trở thành "dị chủng".

Nhưng tại sao hành khách thoát khỏi toa xe, nhiều người như vậy đều đang chạy, tất cả đều kêu lên, nhưng chỉ một người bị chặt đầu? Chính xác thì anh ta chết vì cái gì?

Mình cứng ngắc ngồi ở chỗ này, có thể hay không cũng sẽ bị phán định là "dị chủng"?

Bột nhão trong đầu điên cuồng khuấy động, sau đó sắc mặt Bạch Khương chuyển sang màu trắng.

Giờ nghĩ điều đó có ích lợi gì? Nó không có ích gì cả!

Vấn đề là người đàn ông này đã chết như thế nào? Cô căn bản không nhìn thấy sát thủ, sát thủ ở nơi nào, làm sao có thể cắt được đầu của một người đàn ông trưởng thành?

Đây có phải là việc mà con người có thể làm?

Bạch Khương sởn gai ốc.

Đây có thực sự là phó bản bình thường sao?

Những người khác cũng sợ hãi, có mùi nướ© ŧıểυ trong không khí.

Loa phát thanh kịp thời phát lên, kêu gọi hành khách giữ bình tĩnh và chờ thông báo tại chỗ ngồi của họ.

Âm thanh này rất kỳ quái, có loại cảm giác rất quỷ dị.

Các hành khách lần lượt trở lại chỗ ngồi của họ, và tất cả các toa xe trở nên im lặng. Ánh đèn màu trắng lộ ra vẻ quỷ dị mười phần, mỗi người đều không dám lên tiếng, đứa nhỏ bị người giám hộ gắt gao che miệng.

Có người chọc vào lưng Bạch Khương, Bạch Khương ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

Một lát sau, người nọ lại chọc cô một chút, ngón tay vẫn không thu hồi lại. Sau lưng là vị trí của người chơi thiếu niên, Bạch Khương có chút tức giận, người này bị gì vậy! Loại thời điểm này không phải là nên có việc thì nói luôn sao, cứ chọc lưng cô làm gì?

Cô chậm rãi quay đầu, nửa người trên theo động tác quay đầu này cũng đang xoay về phía sau, cô muốn xem thiếu niên rốt cuộc muốn nói gì với cô.

Rất nhanh, Bạch Khương đối mặt với ánh mắt giảo hoạt của thiếu niên. Rất rõ ràng, lúc hắn chọc vào lưng Bạch Khương, trong lòng có lẽ có một chút tính toán hẹp hòi.

Bạch quang trước mắt lóe lên, Bạch Khương không kịp bắt lấy suy đoán, đã trơ mắt nhìn đầu thiếu niên, mang theo biểu tình hẹp hòi vẫn còn tươi mới, sinh động, bất ngờ từ trên cổ trượt xuống.

Đập vào mặt cô.

Thời gian vào giờ khắc này đã tạm dừng, đầu óc Bạch Khương trống rỗng.