Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 10: Khách sạn

Gói điều trị lúc cần mua vẫn phải mua.

"Thương nhân lòng dạ đen tối, một túi trị liệu mà cần một nửa tích lũy." Bạch Khương thở dài. Cô có ngón tay vàng có thể được miễn một số chi phí sinh hoạt, còn những người chơi khác thì sao? 4444 điểm nghe có vẻ không khó để tích lũy, nhưng bây giờ cô đã hiểu, con số này hoàn toàn không dễ dàng tiết kiệm.

Cô quyết định từ bây giờ mình phải tăng gấp đôi rèn luyện, tăng cường thể lực, nâng cao năng lực sinh tồn của mình, tận lực không bị trọng thương, vết thương nhỏ có thể dùng iốt trong siêu thị xử lý đơn giản một chút.

Lấy ra hai chai nước khoáng, Bạch Khương cắn răng bắt đầu dọn sạch đất trong móng tay, đau đến gân xanh trên trán nhảy loạn. Chờ dọn dẹp xong lại bôi thêm một lớp iốt, dán băng keo cá nhân, cả người Bạch Khương đã ướt đẫm mồ hôi, sợ cảm lạnh cô không dám đi tắm nữa, chỉ dùng khăn tắm lau mồ hôi, một lần nữa thay một bộ đồ ngủ khác.

Đói bụng, Bạch Khương lấy nửa con gà nướng từ kệ thức ăn nấu chín, ăn hết lại uống một chai trà sữa. Ăn no uống đủ, Bạch Khương quấn chăn, cái gì cũng không nghĩ, ngủ say một giấc.

Lúc tỉnh ngủ đã là hơn ba giờ chiều, Bạch Khương cảm thấy mình có chút nghẹt mũi, sợ tới mức cô vội vàng ngâm một gói thuốc xông cảm.

Tất nhiên, không có ổ cắm và ấm đun nước trong phòng đơn này, chỉ có công tắc điều khiển đèn. Trong siêu thị đèn đuốc sáng trưng, nhưng cô không có cách nào dùng điện bên trong, cô chỉ có thể lấy đồ ra để đồ vào, không có cách nào khống chế bình nước nóng bên trong.

Muốn đun sôi nước, Bạch Khương chỉ có thể lấy nến từ siêu thị, sau đó lấy một cốc thép không gỉ rửa sạch rồi đổ nước khoáng để nấu.

Trong quá trình nấu nước, cô đã kiểm tra siêu thị, xác định siêu thị đang ở trong tình trạng đầy đủ hàng hóa mới vào, không chỉ kệ, ngay cả kho hàng cũng đầy.

Điều này rất thần kỳ, phải biết rằng siêu thị lớn như vậy, hàng hóa đa dạng, mỗi ngày bán ra rất khả quan, nhưng không phải ngày nào cũng bổ sung, hoặc trên đường bổ sung, hàng hóa nhập vào có sự khác biệt về thời gian, trong siêu thị chưa bao giờ có tất cả mọi thứ cùng một lúc, tình huống hàng tồn kho đầy đủ.

Cũng không biết sau khi dùng hết đồ, siêu thị có tự mình bổ sung không.

Bạch Khương bảo mình không nên tham lam như vậy, một siêu thị bách hóa lớn như vậy, trong trò chơi thoát hiểm này nuôi sống một mình cô cũng dư dả, đủ để cô trải qua mười năm trong trò chơi! Trong mười năm, cô không thể sống lại, vậy có khác gì đồ vô dụng? Dứt khoát đừng sống lại nữa, tự mình chết đi.

Hơn nữa, cũng không biết đồ trong siêu thị trong trò chơi có thời hạn sử dụng hay không, nếu hết hạn... Bạch Khương nhớ tới lời Trần Hùng nói, chẳng lẽ sau này cô cũng phải đi phó bản linh dị? Nhưng từ nhỏ cô đã sợ quỷ, ngay cả phim ma cũng không dám xem, bạn học bảo cô cùng đi nhà ma chơi cô cũng không dám đi.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, làm phó bản bình thường trước đi." Bạch Khương thuộc phái sống vô tư, rất nhanh đã tạm thời vứt phiền não tương lai này ra sau đầu.

Sau khi uống thuốc pha nước xong, Bạch Khương lại bóc hai quả trứng muối chân không và một hộp cơm tự làm nóng, mùi thịt gà nấm hương, ăn một bữa tối coi như lành mạnh.

Thời gian đến năm giờ rưỡi, tim Bạch Khương đột nhiên đập có chút nhanh, cô mở cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cả con phố.

Không suy nghĩ nhiều, cô trở lại phòng và bắt đầu nâng tạ để tập thể dục cơ bắp cánh tay. Tạ là hai chai coca đóng chai lớn. Tay còn chưa dễ nắm, cô quấn khăn mặt lên cổ tay, buộc coca vào cổ tay.

Lúc 17:55, đồng hồ báo thức của cô reo lên.

Sau khi đồng hồ báo thức reo, Bạch Khương ngừng tập thể dục và đến cửa sổ một lần nữa.

Sắc trời rõ ràng tối sầm lại, người đi đường vội vã, chỉ có người mới cái gì cũng không biết đang mờ mịt đứng ở trên đường, không biết nên đi đâu. Nhìn họ, Bạch Khương nhớ lại chính mình ngày hôm qua, vì vậy cô hét lên: "Đừng ở lại trên đường phố, sau 18 giờ trời tối ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng! Có điểm tích lũy thì đến khách sạn, không có điểm tích lũy hãy đi đại sảnh nhiệm vụ làm nhiệm vụ phó bản bình thường!”

Đám người mới ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, Bạch Khương phất tay lặp đi lặp lại một lần nữa, đám người mới rốt cục phản ứng lại, có người chạy tới khách sạn, có người xông về phía đại sảnh nhiệm vụ.

Trong các phòng khác trong khách sạn, có người đứng bên cửa sổ uống cà phê, nghe thấy động tĩnh cười: "Thật tốt bụng."

Có người sợ hãi trốn trong phòng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, ý thức lại dừng lại ở số dư tài khoản cá nhân 0 điểm.

Trong sảnh khách sạn, một thanh niên vấp phải hét lên: "Cha tôi là người giàu nhất thành phố XX! Ai trong các người trả tiền phòng cho tôi, chờ tôi sống lại trở về sẽ gọi cho người kia 10 triệu!”

Đúng 18 giờ, đêm tối hoàn toàn bao trùm, Bạch Khương đóng cửa sổ lại.

Cô tiếp tục nhìn đường phố qua cửa sổ, bóng tối nuốt chửng tất cả mọi thứ, cô cảm thấy trong bóng tối có một cái gì đó đang nhìn trộm, bò lên, leo lên ... Trên đường truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, cô còn nhìn thấy những cửa hàng kia cũng chìm trong bóng tối, cửa kính của tiệm mỹ phẩm có một bàn tay chụp lên, sau đó bàn tay kia cũng không thấy đâu.

Bạch Khương không có ý định ra ngoài xem tình huống trong đại sảnh, trên thực tế sau khi cô có được siêu thị này đã quyết định khiêm tốn làm việc. Tốt hơn là không ai nhớ cô, cô không cần bất kỳ sự chú ý nào để bí mật của siêu thị không bị phát hiện.

Tiếp tục tập thể dục đến hơn mười giờ, Bạch Khương mới nằm xuống ngủ.