Đoàn Sủng Thiên Kim Thật, Áo Choàng Của Ngài Lại Rớt Rồi

Chương 1: Thiên Kim Thật Giả

"Xin chào, Văn Bách có ở nhà không?"

"Thiếu gia nhà chúng tôi có ở nhà."

Lê Sở Hề đi vào cửa nhà họ Liêu.

Mới đi được hai bước, nghe loáng thoáng thấy tiếng nghị luận ở sau lưng.

"Đây là đại tiểu thư nhà họ Lê – Lê Sở Hề?"

"Không phải đâu! Đại tiểu thư chân chính của nhà họ Lê là Lê Nguyệt Nghi, vị này chẳng qua chỉ là tu hú chiếm tổ mà thôi! Chiếm đoạt thân phận người ta nhiều năm như vậy hiện tại thiên kim thật đã trở về, còn ở nhà họ Lê không chịu đi! Đúng là không biết xấu hổ!"

Cả người Lê Sở Hề cứng đờ.

Những lời này, mấy năm nay cô đã nghe rất nhiều rồi.

Cô cũng không nói gì, chỉ mím môi siết chặt góc áo, cúi đầu bước nhanh vào biệt thự nhà họ Liêu.

Vì thường xuyên đến nhà họ Liêu nên rất nhanh cô đã tìm thấy căn phòng cần tìm trên tầng hai một cách dễ dàng.

Nghĩ đến người mà cô sắp gặp trên mặt Lê Sở Hề nở một nụ cười. Vừa nãy, nghe những lời nói của người giúp việc khiến cô ít nhiều có sự khó chịu nhưng bây giờ cũng tiêu tan được phần nào.

Bất luận như thế nào ít nhất cô vẫn còn có Văn Bách...

Cửa phòng không đóng chặt.

Thời điểm Lê Sở Hề chuẩn bị đẩy cửa ra, bỗng nhiên từ khe cửa truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của người phụ nữ.

Bên trong đang xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết!

Sắc mặt Lê Sở Hề trong nháy mắt tái nhợt, phẫn nộ đẩy cửa phòng ra.

Trên giường lớn trong phòng, một nam một nữ dây dưa cùng một chỗ.

Người đàn ông nghe thấy tiếng động quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy cô liền hoảng loạn mặc quần áo.

Tiểu Hề, sao em lại tới đây?

Nhìn mọi thứ trước mắt khiến Lê Sở Hề vô cùng đau lòng.

Cô cảm thấy trái tim mình giống như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

"Liêu Văn Bách, anh đang làm cái gì vậy? Người phụ nữ này là ai?”

Ánh mắt Liêu Văn Bách lóe lên: "Tiểu Hề, anh..."

Ơ kìa, chị, chị đến rồi à!

Nghe thấy giọng nói đó, cả người Lê Sở Hề bỗng chốc run rẩy. Không dám tin quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ trên giường…

Phía sau mái tóc lộn xộn là một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc!

"Nguyệt Nghi! Tại sao, tại sao lại là em? Tại sao em lại làm thế? Liêu Văn Bách anh ấy là vị hôn phu của chị, là anh rể tương lai của em mà!"

Lê Nguyệt Nghi dùng đôi mắt xinh đẹp đầy oán hận nhìn Lê Sở Hề, so với dáng vẻ ôn nhu động lòng người ngày thường giống như hai người khác nhau.

"Tại sao? Bởi vì chị chiếm đoạt thân phận của tôi nhiều năm như vậy! Thời điểm tôi ở bên ngoài chịu khổ còn chị lại lớn lên trong sự sủng ái của ba mẹ, hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà họ Lê! Mà những thứ đó vốn dĩ phải thuộc về tôi!”

"Lê Sở Hề, chị dựa vào đâu chứ, chị chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách?"

Nghe đến đây, Lê Sở Hề vốn đang phẫn nộ bỗng chốc trở nên run rẩy.

Đúng vậy, cô không phải là thiên kim chân chính của nhà họ Lê.

Cô cũng từng là viên ngọc quý trên tay nhà họ Lê, lớn lên trong sự sủng ái, yêu thương của mọi người.

Nhưng khi cô mười sáu tuổi, tất cả mọi thứ đã thay đổi, bởi vì thiên kim thực sự của nhà họ Lê đã quay về.

Hóa ra mười sáu năm trước, tình nhân của Lê Gia Minh vì trả thù chuyện Lê Gia Minh kết hôn với người khác nên đã giả làm y tá bệnh viện đánh tráo đứa trẻ được nhặt ở vùng núi hoang vu là cô với Lê Nguyệt Nghi người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. Từ đó cô đã chiếm lấy vị trí đáng lẽ thuộc về Lê Nguyệt Nghi.

Sắc mặt Lê Sở Hề tái nhợt, cô cắn chặt môi một câu cũng không nói được.

Cô cũng cảm thấy có lỗi khi đã chiếm lấy thân phận của Lê Nguyệt Nghi nhưng cũng đâu phải là lỗi của cô.

Lê Nguyệt Nghi bỗng nhiên nở một nụ cười quyến rũ, kiễng chân hôn lên má Liêu Văn Bách một cái.

"Văn Bách nói người anh ấy thích nhất chính là tôi. Chị gái, chị bị lừa lâu như vậy, thật là đáng thương!"

Cơn tức giận khiến máu trong người cô dồn lêи đỉиɦ đầu cũng làm cho Lê Sở Hề mất đi lý trí.

Cô không nhịn được giơ lên tát…

"Bốp!"

Một nửa bên mặt cô cảm thấy đau rát.

Lê Sở Hề sửng sốt một chút, không dám tin ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông khôi ngô tuấn tú ôm lấy Lê Nguyệt Nghi che chở ở trong ngực.

"Văn Bách, anh, anh đánh em?"

Liêu Văn Bách lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt chán ghét: "Nguyệt Nghi cảm thấy cô tội nghiệp nên cũng đã tha thứ cho cô để cô tiếp tục ở lại nhà họ Lê, cô không cảm ơn thì thôi hiện tại còn muốn đánh cô ấy! Người phụ nữ điên này, cút ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô một lần nào nữa!”

Lê Sở Hề kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.

Rõ ràng vẫn là người đó nhưng giờ phút này lại khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ...

Lê Nguyệt Nghi dựa vào trong ngực Liêu Văn Bách, lộ ra nụ cười đắc ý.

Nước mắt làm mờ hốc mắt Lê Sở Hề.

Cô không thể chịu đựng được nữa quay đầu chạy ra ngoài.

Bên ngoài không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào Lê Sở Hề bị ướt từ đầu đến chân.

Ông trời rốt cuộc tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Nếu như có thể lựa chọn, cô cũng không muốn chiếm đoạt cuộc sống của người khác...

Trong cơn mưa, tiếng động cơ ô tô đột nhiên vang lên, cùng lúc đó ánh sáng trắng mạnh mẽ sáng lên.

Ánh mắt của Lê Sở Hề bị chói nên dừng lại tại chỗ một lát.

Bịch!

Cô cảm thấy mình bị hất bay. Sau đó, nặng nề rơi xuống đất.