Cảm giác này khiến cô rất khó chịu, ngay cả đầu óc cũng không còn sức để suy nghĩ thêm điều gì nữa.
Cảm giác trống rỗng trong cơ thể đang giày vò cô, cô rất muốn, muốn chiếm lấy thân thể của người đàn ông trước mặt mình, chỉ cần đợi thêm một phút thì cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn một phần, hành hạ cô đến mức cả người đều trở nên ửng hồng.
Giống như hoa đào còn đọng sương, càng thêm quyến rũ.
Cam Điềm vẫn đang cố gắng suy nghĩ, có phải mình bị người khác bỏ thuốc hay không?
Sẽ không đơn giản là người đàn ông đang đè cô quá đẹp trai phải không?
Nhưng người đàn ông trước mặt hình như không phản ứng giống cô, anh ta nhìn cô thăm dò, cũng không có ý định rơi vào tình trạng giống cô, anh hỏi: “Cô tên gì?”
Cô thậm chí còn không biết “cô” tên gì, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Cam Điềm nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, lông mi khẽ rung nhưng tất cả các giác quan của cô vẫn tập trung ở mức cao độ, cô rất ghét cảm giác hiện tại.
Nếu anh đã đè xuống không cho cô đi thì đừng trách cô không khách khí, tạm thời không thể nói tên “cô” cho anh biết được, ngược lại cô lại muốn sử dụng thân thể của anh một chút.
Không muốn nhịn nữa, Cam Điềm mở mắt, đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt mình.
Bởi vì gấp gáp cho nên động tác của cô rất nhanh, đôi môi ẩm ướt mềm mại nhanh chóng áp vào môi của người đàn ông, cắn nhẹ hai cái, đầu lưỡi lướt qua môi anh khiến anh phải thở gấp.
Rõ ràng ban đầu anh muốn đẩy cô ra nhưng hiện tại lại không có sức lực nào, đành tước vũ khí đầu hàng.
Cam Điềm cảm thấy người đàn ông này không còn cảnh giác và ghét bỏ cô như lúc ban đầu nữa, liền rút lại đôi chân dài đang quỳ gối trên bàn sách rồi đi đến bên cạnh của anh.
Tiếp theo đó là những nụ hôn sâu hơn như đang quyến rũ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Hai cơ thể áp sát vào nhau, nóng đến mức có thể đốt cháy một căn phòng chỉ toàn giấy tờ, văn kiện.
Từ lúc món quà được đưa đến phòng làm việc của anh, Phong Cảnh Hàn không hề có ý định “sử dụng” món quà này.
Vào lúc cô ôm lấy cổ anh đưa môi lại gần, anh đã muốn từ chối, còn định đẩy cô ra nhưng bị đôi môi ấy hôn hai lần thì liền mất đi lý trí, vị ngọt nơi đầu lưỡi theo nước bọt nuốt vào thấm đến tận tim, làm khơi dậy nên kɧoáı ©ảʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.
Hoàn toàn mất hết lý trí, không thể nào kiềm chế được nữa.