Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy

Chương 2: Món quà

Cô gái trước mắt không chê vào đâu được, với bộ dạng hiện tại thì bất cứ một người đàn ông nào cũng khó có thể kiềm chế.

Tuy nhiên, từ trước đến nay khi nhắc đến phụ nữ thì Phong Cảnh Hàn luôn bình tĩnh và trầm ổn.

Vì vậy, hiện tại anh không có ý định nhận món quà này từ cô hai nhà họ Tống.

Theo tính cách của anh, trước tiên phải điều tra và xem xét mọi thứ, khi đảm bảo không có chuyện gì xảy ra thì anh mới có thể hành động.

Nếu xảy ra chuyện gì, dù là chuyện nhỏ nhất thì anh cũng sẽ không giữ lại món quà này.

Đây là món quà do cô hai nhà họ Tống cẩn thận lựa chọn để tặng cho anh, anh không hề biết cô gái này đến từ đâu, bởi vì quá hoàn mỹ, nếu anh là một người đàn ông bình thường thì cũng sẽ bị cám dỗ, vậy nên anh sẽ không mất lý trí mà sa vào, lỡ như đó là một cái bẫy thì sao?

Giữa các gia tộc lớn đều có những lợi ích liên quan đến nhau, không có ranh giới rõ ràng giữa tốt và xấu, vậy nên mọi chuyện nhất định phải cẩn thận.

Phong Cảnh Hàn hít vào một hơi thật sâu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh, sau đó chạm vào cái eo nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Khi anh định xé đi lớp lụa mỏng trên người cô thì người nằm trên bàn đột nhiên tỉnh lại.

Lông mi cô nhẹ nhàng chớp chớp vài cái, sau đó mở mắt, ngây thơ nhìn anh giống hệt như một đứa trẻ sơ sinh.

Hai người nhìn nhau vài giây, đột nhiên Phong Cảnh Hàn nhớ đến những điều mà cô hai nhà họ Tống nói với anh qua điện thoại.

Cô hai nhà họ Tống nói cô gái mà mình đưa cho anh chính là vật sở hữu, người tình tốt nhất thế giới của riêng anh.

Anh hoàn toàn có thể xem cô ấy như một con vật cưng mà nuôi nấng, tính cách dịu dàng không hề nóng nảy, mọi việc đều nghe theo lời chủ nhân, vừa ngoan ngoãn lại vừa ấm áp, có thể làm hài lòng tất cả những điều mà đàn ông tưởng tượng ra.

Mà chủ nhân của cô gái này chính là Phong Cảnh Hàn, sau khi tỉnh lại, cô ấy sẽ tự động nhận người đầu tiên mình nhìn thấy làm chủ nhân.

Một cô gái có thể nuôi làm thú cưng, cũng không cần để ý đến tính cách của cô ấy như thế nào thì quả thực có hơi kỳ lạ.

Tuy nhiên, hiện tại nhìn người con gái trước mắt này cũng không giống như một người có suy nghĩ và tính cách độc lập, tựa như một tờ giấy trắng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Cảnh Hàn không rời khỏi người cô gái dù chỉ là một giây, không một chút dao động, anh dự định tiếp tục kiểm tra, muốn xem thử cô gái này có phải người bình thường hay không.