Người đàn ông mặc vest ra vẻ nghiêm túc nhìn thật kỹ tượng phật bằng ngọc trắng trong tay, xem xong cậu ta bèn trả về tay Cam Điềm, nhìn thẳng mắt cô mà nói: “Màu sắc và tính chất đều giống với hai pho tượng mà tôi đã thu mua trước đó, đúng thật là đồ thời nhà Minh.”
Cam Điềm nhận lấy tượng phật, động tác có chút cẩn thận, cô cong môi: “Mua không?”
Anh ta nhìn cô gái vốn luôn nhảy nhót trong chiếc ống nhòm nay đã thật sự ngồi trước mặt mình, gương mặt xinh đẹp, ý cười treo trên khóe môi anh ta ngày càng nhiều hơn, tiếng tim đập “Thình thịch thình thịch” vang lên cực kỳ rõ ràng, khiến anh ta chợt ngớ người trong một chốc.
Chờ đến khi cô gái đối diện lại hỏi thêm lần nữa: “Không mua à?” Người đàn ông mặc vest mới hồi hồn lại.
Tự cảm thấy có chút thất lễ, anh ta khẽ hắng giọng một cái: “Mua.”
Nghĩ một lúc rồi anh ta lại nói tiếp: “Nếu cô đã không tăng giá thì tôi cũng bày tỏ tấm lòng thành của tôi, tôi sẽ mua pho tượng Phật này của cô với giá sáu trăm nghìn.”
Thấy anh ta sẵn sàng bỏ thêm một trăm nghìn, tất nhiên là Cam Điềm cũng sẵn lòng, không ai lại chê tiền nhiều cả, thế là cô cũng thẳng thắn đồng ý: “Vậy cảm ơn anh nhé.”
Khuôn mặt của hai người bàn chuyện làm ăn đều tỏa sáng và cực kỳ hào hứng, người bán thì nhận được tiền, người mua thì dường như đã có được báu vật mà mình muốn, chỉ có cửa hàng trưởng đứng bên cạnh nhìn mà máu sôi trào, cảm giác như ông đã đứng ở biên giới của việc phụt máu chết ngay tại chỗ.
Ông trợn mắt đứng hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã giơ tay lên véo nhân trung của mình rồi.
Sau khi bàn chuyện mua bán xong, tiếp theo là tiền trao cháo múc.
Người đàn ông mặc vest là một người thẳng thắn, anh ta hỏi thẳng Cam Điềm: “Số thẻ của cô là gì, để tôi nhờ người chuyển tiền đến thẻ của cô luôn.”
Chuyện này thì không tiện lắm, Cam Điềm nhìn người đàn ông mặc vest, giọng nói ngọt ngào du dương: “Nếu anh không phiền thì có thể đưa tiền mặt cho tôi được không? Tôi không có thẻ ngân hàng nên cũng không thể chuyển khoản được.”
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người muốn nhận sáu trăm nghìn bằng tiền mặt.
Người đàn ông mặc vest ngơ ra một chút, nhưng trong lòng anh ta lại càng ngày càng cảm thấy cô gái ngồi đối diện thật thú vị, cô muốn cái gì anh ta cũng muốn chiều lòng cô, vì vậy nên anh ta giơ tay lên gọi cửa hàng trưởng: “Chú Trần, phiền chú lấy sáu trăm nghìn tiền mặt đến đây ngay giúp cháu.”
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha