Cho dù không phải đồ cổ đi nữa thì ngọc cũng hoàn toàn khác với mấy cái gốm sứ đồng sắt kia, chỉ với chất ngọc của nó thôi cũng đã bị đôn lên tới giá trên trời rồi, với một khối ngọc trắng Hòa Điền chất lượng tốt, sự chạm khắc tinh tế và lớp màng tự nhiên mượt mà như vậy cũng có giá không thấp đâu.
Cam Điềm là một người trải sự đời, cô sẽ không nhìn thấy báu vật thật liền vui vẻ hí hửng.
Cô thu lại vẻ nghiêm túc kia, vẻ mặt bình tĩnh như thường, cô lấy kính lúp ra khỏi túi rồi nhìn từ đầu đến đuôi tượng Phật một cách tỉ mỉ.
Ngón tay khẽ vuốt ve hai cái lên tượng, bây giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn cái này là hàng thật.
Xem xong rồi cất kính lúp, Cam Điềm cẩn thận bọc nó lại bằng vải bố vàng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hà Bàn Tử: “Món này đẹp thật đấy, tôi rất thích, anh bán bao nhiêu?”
Hà Bàn Tử vẫn ra vẻ thần bí, anh ta tiếp tục nói khẽ: “Cô có nhận ra đây là ngọc thật hay ngọc giả không?”
Cam Điềm cười cười: “Anh có nhận ra không?”
Hà Bàn Tử lắc đầu: “Tôi không nhìn được, nếu tôi có thể xem được thì tôi đã không bày sạp ở đây rồi.”
Cam Điềm không bàn về vấn đề giám định kho báu với anh ta nữa, cô có lý có chứng cứ mà nói ra rằng đây là ngọc thật thì anh ta có bán hay không?
Giám định văn vật và vàng bạc ngọc đều cần có người có chuyên môn, nhiều lúc còn cần cả dụng cụ chuyên môn, người thường muốn tìm người giám định không hề dễ, nếu dễ thế thì những người bán hàng rong sẽ là những người nhờ nhặt của hời mà phát tài nhất đấy sao?
“Tôi cũng không biết rõ, nhưng mà tượng phật này thật đẹp, dù là giả đi chăng nữa thì tôi cũng mua về tặng cho bà ngoại tôi nhân dịp đại thọ sáu mươi tuổi của cụ, bà ấy chắc chắn sẽ thích.”
Cam Điềm qua loa lấy lệ với Hà Bàn Tử, cô nói xong còn nghiêm chỉnh hỏi anh ta thêm lần nữa: “Tôi muốn mua, anh bán bao nhiêu tiền?”
Hà Bàn Tử cười cười, không nói nhảm với cô nữa, giơ lên năm ngón tay với cô.
Cam Điềm ngầm hiểu, cô nhìn chằm chằm vào mắt của Hà Bàn Tử, nhor giọng dò xét: “Năm nghìn?”
Hà Bàn Tử cười lắc đầu: “Chúng ta là bạn bè với nhau cả, sao tôi có thể lừa bịp cô như thế? Nếu như Tiểu Điềm Điềm cô thích thì tôi bán cho cô bằng giá vốn, năm trăm đồng nhé, sau này nhớ thường xuyên đến thành phố cổ chơi đấy nhé.”
Không cần Hà Bàn Tử nói thì cô cũng sẽ thường xuyên đến thành phố cổ, khi cô nghe thấy tiền vốn chỉ có năm trăm thì bỗng ngơ ra, món này mà bán năm mươi ngàn cũng lỗ to đấy.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha