Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy

Chương 20: Thế giới quen thuộc

"Haizz..." La Xuy Tử đặt chân Cam Điềm trở lại trên mặt đất, đứng dậy bước đến bồn nước bắt đầu rửa rau thái thịt.

Cam Điềm dựa vào cái bàn bên cạnh, chống khuỷu tay lên trên mặt bàn rồi nâng đầu lên, cô nhìn cậu ấy hỏi: "Cậu cảm khái chuyện gì vậy?"

La Xuy Tử nói sang chuyện khác cho có lệ, vừa tiếp tục thở dài vừa nói: "Không biết bây giờ Bát Muội đang ở nơi nào..."

Cam Điềm cũng không muốn biết Tiểu Bát đang ở nơi nào, đơn thuần chỉ muốn biết là cậu ta có còn sống không.

Nhưng sau khi La Xuy Tử cắm điện cho lò vi ba, bưng các loại đồ ăn có vẻ ngoài cực kỳ khó coi và thịt lên trên bàn thì tâm tư của cô không còn đơn thuần nữa.

Cô cắn chiếc đũa nhìn đồ ăn trên bàn một lượt, trong lòng thầm nghĩ, phải sớm tìm được Tiểu Bát mới được, nếu không cô sẽ luôn ăn cơm heo với La Xuy Tử mất.

Cho dù nó trông cực kỳ giống cơm heo nhưng vẫn phải ăn, cô đã rất đói bụng rồi.

Đổ toàn bộ thịt viên vào trông nồi, ăn một miếng nấm kim châm và hai miếng rau xà lách, rồi mới nhúng đến ba chỉ bò, xách bò và dạ dày.

Ăn đến mức dạ dày ấm áp thoải mái vô cùng, lúc này Cam Điềm mới chính thức nói đến chuyện chính.

Cô vừa gặp đồ ăn bỏ vào trong nồi, vừa nói với La Xuy Tử: "Cậu có cảm thấy thế giới này có chút quen thuộc không?"

La Xuy Tử đang nhai thịt trong miệng, lộ ra bộ râu lôi thôi chuyển động theo cơ miệng xung quanh.

Cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn Cam Điềm: "Em không thấy vậy."

"..." Cam Điềm cho cậu ấy một cái liếc mắt.

Ngẫm sơ lại, hiệp nghị mà nguyên chủ ký kết là bí mật, không có nói với cha nuôi của cô ấy, cho nên La Xuy Tử chắc cũng không biết bí mật trên người cô.

Cam Điềm kể cho cậu ấy nghe về chuyện mà nguyên chủ đã bí mật ký kết hiệp nghị chấp nhận phẫu thuật, sau khi nói xong thì hỏi lại một câu: "Cậu nhớ lại thử xem."

La Xuy Tử gắp một miếng lòng bỏ vào trong nồi, nhúng vài giây rồi gắp ra bỏ vào trong chén nước tương: "Chuyện này nghe có chút quen tai, có phải cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết mà Tiểu Bát đã đọc không, cậu ta giống như đã từng kể rồi, em không nhớ rõ lắm."

Nói xong cậu ấy gắp miếng lòng dính nước tương bỏ vào trong miệng, nhai với vẻ mặt thỏa mãn.

Cam Điềm nhìn cậu ấy nhai miếng lòng, cảm thấy lời này của cậu ấy có khả năng rất lớn.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha