Cam Điềm kéo sô pha đến bên cạnh bàn làm việc màu vàng, cô dựa cơ thể mềm mại của mình vào trên ngăn tủ, nhìn La Xuy Tử tròng lên áo bông cũ kỹ màu đen của cậu ấy ra ngoài.
Khi cậu ấy duỗi tay cầm then cửa, Cam Điềm bỗng cảm thấy bàn chân đau rát, cô gọi cậu ấy lại: "Mua thêm chút thuốc hạ sốt, băng gạc và băng keo trở về."
La Xuy Tử quay đầu quan tâm cô: "Chị bị thương chỗ nào?"
Cam Điềm nâng chân lên cho cậu ấy xem, đi đường lâu như vậy nên lòng bàn chân bị mài ra vài bọng nước, còn bị đông lạnh đến mức sưng đỏ, thật sự là rất yếu ớt.
La Xuy Tử nhìn thấy cô nâng bàn chân trắng mềm lên, ửng đỏ do bị đông lạnh, thế mà lực chú ý lại không đặt trên bọng máu.
Không tự chủ được mà nghĩ bậy, cậu ấy giơ tay tát lên gương mặt chính mình một cái rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cửa chống trộm màu xanh lục tróc sơn trắng trước mắt khép lại, Cam Điềm nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Cô sợ việc Phong Cảnh Hàn và người nhà họ Tống đã đầu tư vào cuộc phẫu thuật này sẽ tìm thấy nơi này, bởi vì cha nuôi của nguyên chủ vì để trốn nợ, ông ta vẫn luôn che giấu dấu vết của chính mình, thường xuyên đổi chỗ ở để người ta không biết ông ta đang ở nơi nào.
Vì để không bị truy đuổi ngược xuôi, ngay cả di động ông ta cũng không cần.
Nguyên chủ có dùng di động nhưng tất cả đồ đạc của cô đều bị bỏ lại ở phòng thí nghiệm, quần áo túi xách di động, bao gồm cả thẻ ngân hàng chứa số tiền năm triệu.
Cam Điềm không định lấy điện thoại và thẻ ngân hàng, trả lại cho nhà họ Tống năm triệu, cô không thể làm loại chuyện trở thành chim hoàng yến của mấy vị giám đốc, còn về phần năm triệu lúc trước, coi như là thù lao cho nguyên chủ vì phải trở thành chuột bạch cho cuộc phẫu thuật thẩm mỹ này, dù sao cô cũng không còn số tiền đó nữa.
Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, khẳng định là số tiền đó đã bị cha nuôi của nguyên chủ cờ bạc gần hết.
Cam Điềm dựa vào bàn làm việc nghỉ ngơi một lúc rồi lăn vào trong phòng.
Căn nhà này rất nhỏ, tổng cộng chỉ có ba mươi mét vuông, có một phòng vệ sinh một phòng khách, phòng khách cũng là phòng bếp và phòng ngủ.
Lúc trước nguyên chủ ở trong ký túc xá dành cho công nhân may mặc nên không thường xuyên trở về nhà, sau khi về chỉ ngủ dưới đất trong phòng khách.
Trong phòng khách không có sô pha và mấy thứ như ti vi, chỉ có một cái bàn nhỏ, hai cái sô pha và hai cái ghế gấp nhỏ, sau đó là một cái bàn làm việc cũ kỹ đầy vết cắt và một cái ghế dựa.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha