Chương 4: Sườn xám màu đỏ
Biệt viện của Sầm gia,
Đêm hôm đấy, có được người đẹp trong tay, Sầm Dã thật sự kiềm chế không có nổi, lột sạch quần áo, trực tiếp rút kiếm ra trận. Nhưng Mạnh U bị dọa sợ, khóc quá trời cuối cùng không làm đến bước cuối.
Sầm Dã phải nói là rất có sự kiên nhẫn dành cho Mạnh U, hắn dỗ mãi mới khiến em ngừng khóc. Vốn dĩ Mạnh U còn không biết mình bị đưa đến đây để làm cái gì, hoàn toàn bị anh trai lừa tới, em còn không biết mình không thể quay về nhà được nữa rồi.
Từ lúc ông cụ Mạnh qua đời, Mạnh Trình đối xử với em càng tệ hơn, nhưng đó là ngôi nhà mà em đã gắn bó từ nhỏ, sao không nhớ cho được cơ chứ.
Nghĩ đến đây, em lại uất ức rơi nước mắt, nói anh trai bắt nạt em, Sầm Dã cũng bắt nạt em.
Sầm Dã nhìn Mạnh U cuộn tròn mình trong chăn khóc nức nở, cơ thể gầy gò lộ rõ cả xương hông, eo nhỏ thịt mềm, thỉnh thoảng lại run run như đang cố gắng chịu đựng cái gì đó, nhưng mẹ nó, hắn có phản ứng.
“Em ngoan như vậy, sao tôi nỡ bắt nạt em chứ.”
Hắn nhịn không được bế mỹ nhân lên, kéo chăn ra thì thấy nước mắt đã dính ướt hết tóc. Hắn ôm em, vỗ nhẹ lưng em dỗ dành, còn nhân cơ hội dò hỏi, “Vậy sau này em ở bên tôi nhé, tôi sẽ đối xử tốt với em, có được không?”
Hàng mi dày khẽ run, nhưng mắt vẫn cứ nhắm chặt lại không mở ra, Sầm Dã rất vừa lòng, ngoan xinh yêu này rất hợp khẩu vị của hắn, hắn sẽ nuôi thật tốt.
“Từ giờ đây sẽ là nhà của em.”
Mạnh U khóc nhiều đến nỗi thở không nổi, người cũng choáng váng, mơ hồ nhỏ nhẹ “ừm” một tiếng, cứ như vậy đem chính mình giao phó cho Sầm Dã.
Mà Sầm Dã cũng không dám hành xử lỗ mãng, chỉ đơn giản ôm lấy em ngủ, chuyện gì cũng không làm, nếu mà nhịn không nổi thì phải tự mình tự xử thôi, trông rất là thảm. Nếu như bị người ngoài biết được Sầm tam thiếu phong lưu chỉ vì nhìn thấy nước mắt mỹ nhân rơi mà nhịn không dám ăn thế này chắc sẽ bị cười chết.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự quá tải với Mạnh U, khiến tâm trạng em rất nặng nề lo âu. Ngày hôm nay quá đỗi mệt mỏi, em không còn sức mà quan tâm những thứ khác, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngược lại, tâm trạng hôm nay của Sầm Dã rất tốt, Mạnh U chính là bất ngờ ngoài mong đợi của hắn.
Nhìn vật nhỏ đang nằm trong lòng, lúc thì ngơ ngơ, lúc thì rụt rè sợ hãi, rất đáng yêu, Sầm Dã cảm thấy thằng nhỏ của mình cứng lên nhưng không vội, còn chơi chưa đủ, sao có thể ăn trước?
***
Lúc Mạnh U tỉnh dậy thì thứ đập vào mắt em chính là khuôn mặt của Sầm Dã, hắn ngồi ở bàn nhìn em ngủ, Mạnh U có chút ngượng ngùng, người hơi rúc vào trong chăn, chỉ lộ đôi mắt to đen láy.
Sầm Dã cười, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Mạnh U, chỉnh lại vài sợi tóc rối cho em.
“Dậy rồi à?”
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Sầm Dã, Mạnh U hơi cọ cọ.
“Tôi còn chưa làm gì mà em đã ngủ lâu như vậy, nếu như tôi mà làm gì thật thì em định ngủ một tháng mới chịu dậy à?”
Mạnh U không biết trả lời hắn như thế nào.
“Không sợ, tôi cũng có cách LÀM em tỉnh.”
Sầm Dã nói bên tai Mạnh U, sau đó còn liếʍ vành tai em, quả nhiên em liền đỏ mặt che lấy tai.
Sầm Dã rất vừa lòng, quyết định ăn cơm trước.
Hắn nắm tay em dắt ra ngoài.
Trên bàn đã dọn xong cơm sáng, chân giò hầm, phật nhảy tường, bánh bao kim sa, vịt quay ... rất phong phú.
Ăn xong, Sầm Dã mới kêu người làm vào thu dọn.
Mạnh U nhìn trên tay người làm còn mang theo bộ quần áo mới, Sầm Dã nhận lấy rồi đi đến cạnh em.
Mạnh U ngây ngẩn cả người.
Sườn xám???
Chiếc sườn xám màu đỏ này còn thêu đóa mẫu đơn trước ngực, nhìn rất đẹp và sang trọng, nhưng đây là quần áo mà phu nhân hoặc di nương trong nhà hay mặc mà.
Sầm Dã nhìn biểu cảm hoảng hốt của Mạnh U thì vui vẻ, hắn ôm lấy em, vuốt ve nghịch tóc em.
“Đồ tôi chuẩn bị cho em có thích không?”
Mạnh U oán hận nhìn Sầm Dã, đôi mắt có chút đỏ, em nói: “Sầm thiếu gia, tôi không phải nữ nhân.”
“Em không phải là song nhi à, cũng như nhau thôi.”
Nhìn thấy Mạnh U sắp bị trêu đến khóc hắn mới chịu dừng: “Rồi, rồi, em không phải nữ nhân, vậy em không nghe lời tôi sao?”
“Tôi, thiếu, thiếu gia, dáng người tôi không đẹp, mặc sườn xám sẽ không hợp.”