Phòng khách nhà họ Hạ, ông bà Hạ cùng ông bà Trần đang ngồi uống nước và nói chuyện vui vẻ, ngoài ra còn có Hạ Mẫn Kỳ đang ngồi cùng Tiêu Như, Trần Trí Viễn ngồi bên cạnh với vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.
Hạ Ninh, Hạ Quân Thành bước vào phòng chào ông bà Trần, cô bị kéo lại ngồi gần bà Trần.
- Hạ Ninh gần đây sao dì không thấy con sang nhà dì nữa, hay là thằng con trời đánh của dì lại bắt nạt con đúng không?
- Dạ không đâu dì, dạo này con vừa đến công ty anh hai làm việc nên chưa có thời gian rảnh đến thăm dì, nếu con sắp xếp được công việc sẽ sang thăm dì ngay ạ.
Tiêu Như thấy bà Trần có vẻ quan tâm Hạ Ninh hơn thì tỏ vẻ không thích.
- Nếu không thì để Tiểu Kỳ sang nhà chơi với chị Trần đây cũng được.
Hạ Mẫn Kỳ liền bày ra bộ mặt ngại ngùng.
- Dạ, nếu có thời gian con cũng sẽ sang chơi với dì ạ.
Mẹ Trần có vẻ bối rối.
- À, như thế cũng được.
Trần Triết chính là ba của Trần Trí Viễn, là bạn thân của ba cô, hai người đã hứa sẽ lập hôn trước cho con của mình.
- Hôm nay, tôi sang đây là định bàn chuyện đính hôn giữa con trai tôi và Hạ Ninh. Không biết chúng ta có thể tổ chức ngày nào?
Hạ Ninh giật mình, cô mới xuyên đến thôi mà sao có hôn ước rồi, cô bình tĩnh lại lên tiếng:
- Dạ thưa ba, dì, chú, dì Trần, trước tiên cho con xin lỗi vì xen ngang mọi người, thật ra thì con nghĩ con không thích hợp với Trần Tổng đây để đính hôn đâu ạ, tụi con cũng không có tình cảm với nhau. Nên là để tránh mất thời gian thì xin phép con không muốn cuộc hôn nhân này ạ.
- Ninh Ninh, con nói cái gì vậy?
- Hay là vậy đi, dù sao hôn ước này là của nhà Họ Hạ và Trần, Hạ Mẫn Kỳ cũng là con của ba con, cũng mang họ Hạ, nếu được thì con muốn chị con thay con kết duyên với Trần tổng đây, sẽ hợp hơn ạ.
Ba tôi liền nhanh chóng lên tiếng:
- Con nói gì vậy Tiểu Ninh?
Mẹ Trần cũng nói:
- Tiểu Ninh có phải Trí Viễn làm gì khiến con không vui không?
Nhưng mà người trong cuộc, Trí Viễn cũng hình như tức giận rồi:
- Mọi người đủ rồi đó, con là người trong cuộc, con kết hôn với ai là quyền của con, còn nữa, Hạ tiểu thư đây, người tôi muốn cưới không phải do cô quyết định là được.
Nói xong anh tức giận đi về, Hạ Ninh cũng phát hiện cô quá hấp tấp thoát khỏi cốt truyện nên làm nam chính tức giận rồi. Cô thở dài, thầm nghĩ, chắc là phải để mọi thứ tự nhiên diễn ra, khi nào hai người họ có tình cảm sâu đậm với nhau rồi chắc cũng không muộn, bản thân cô cũng không làm gì bất lợi cho nam nữ chính thì sẽ không thê thảm như trong nguyên tác đâu.
Trần Trí Viễn nghĩ, Hạ Ninh thực sự điên rồi, chẳng phải cô trước kia không phải thích anh sao, bây giờ lại đẩy anh cho người khác không thương tiếc, nhưng mà lòng anh sao lại khó chịu khi cô nói như vậy chứ.
Trở lại nhà họ Hạ, khi ông bà Trần đi về thì Hạ Ninh bị chất vấn:
- Ninh Ninh, con thực sự không muốn lấy Trí Viễn sao? Trước kia chả phải con nói không phải cậu ấy thì không lấy hay sao? – Ba cô hỏi.
- Ba, trước kia là con suy nghĩ chưa thấu đáo, nhưng mà anh ấy không thích con, con cũng không muốn miễn cưỡng, ba cũng không muốn con sống không hạnh phúc đúng không?
Ba cô thở dài, suy ngẫm:
- Đây cũng là ý muốn của ông nội mấy đứa, ba cũng chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của ông các con.
- Được rồi, Ninh Ninh đã không muốn thì ông đừng ép con bé nữa. – Tiêu Như lên tiếng, sau đó lại liếc nhìn Hạ Mẫn Kỳ.
- Đúng rồi ba, ba đừng ép em nữa.
Hạ Ninh biết cô ta nói với vẻ tiếc nuối nhưng thực sự đang cảm thấy rất sung sướиɠ khi cô và anh không thành đôi, có như vậy cô ta mới thực sự giành được anh.
- Dù sao ba cũng là muốn hai nhà chúng ta liên hôn, hay thử để cho Mẫn Kỳ kết đôi cùng Trí Viễn xem như thế nào? – Tiêu Như lên tiếng.
- Việc này… - Hạ Quân Minh thấy do dự, dù sao trước đó người có hôn ước là Hạ Ninh giờ lại đổi thành Hạ Mẫn Kỳ thì lại khiêng cưỡng quá, nhưng ngẫm lại không phải ba ông nói là liên hôn hai nhà sao.
- Hay là như thế này, ông có thể để Mẫn Kỳ đến công ty Trí Viễn làm việc một thời gian để cho hai đứa nhỏ có thời gian tiếp xúc như vậy sau này sẽ dễ nói chuyện hơn.
Ông thấy ý kiến này có vẻ hay, nên đã chấp nhận cho cô ta đến Trần thị làm việc. Hạ Ninh ngồi nghe ba người bàn bạc cách để cô ta tiếp cận anh thì thực sự cạn lời, chẳng lẻ một tổng tài như anh nhìn không ra mục đích của họ sao.
- Em không thấy Trí Viễn gần đây có hơi lạ sao?
- Hửm, em có thấy gì đâu. À, chắc là trước kia em đeo bám anh ấy, giờ lại lạnh nhạt nên anh ấy không quen á mà.
Chẳng phải ngôn tình xuyên không hay nói vậy sao, nam chính chính là không cam tâm nữ phụ không thích anh ta nữa nên cảm thấy hụt hẫng.
Hạ Quân Thành gõ vào đầu em gái một cái, làm cô la lên một tiếng, ôm trán xoa xoa.
- Em đọc tiểu thuyết ít thôi, làm IT mà anh tưởng em làm tác giả tiểu thuyết mạng.
- Em nói đúng mà, nhiều khi vài bữa nữa anh ta lại theo đuổi em, cái này người ta gọi là gì nhỉ? À, là lạc mềm buộc chặt.
Hạ Quân Thành lắc đầu khó hiểu cô em gái của mình, còn tưởng rằng cô thất tình đau khổ, khóc lóc, giờ thấy em gái mình vui vậy anh cũng yên tâm hơn.
Sáng hôm sau, Trí Viễn đến công ty, anh nhận được “nhiệm vụ” từ ba mình là con gái nhà họ Hạ sẽ đến làm thư ký bên cạnh anh. Trần Trí Viễn nghĩ, cuối cùng thì Hạ Nhinh cũng không chịu được mà lại đeo bám anh, thấy cô trở lại bình thường anh cũng không chấp nhất chuyện hôm qua, nên không nói gì nghĩa là đồng ý để cô đến làm thư ký cho anh.
Lâm Hạo là trợ lý của anh, sáng nay cậu thấy Sếp mình lâu lâu lại nhìn ra ngoài cửa như chờ ai đó, anh đặt bút viết vài chữ lại nhìn ra cửa, lại gõ vài chữ lên máy tính lại nhìn ra cửa, cậu cảm thấy Sếp mình hôm nay đúng là lạ thật. Sau đó, Lâm Hạo thấy cô tiểu thư nhà họ Hạ, Hạ Mẫn Kỳ trong bộ đồ công sở bước vào công ty, cậu đoán chắc là Sếp đợi cô ấy rồi, cũng không phải cô tiểu thư kiêu kỳ, khó chiều, Hạ Ninh kia.
- Hạ Tiểu thư, tôi đưa cô vào văn phòng Sếp, Sếp đợi cô từ sáng đến giờ.
- Trí Viễn đợi tôi sao?
- Đúng vậy, tôi thấy Sếp cứ thấp thỏm nhìn cửa như chờ đợi ai đó, không ngờ lại là chờ Hạ Tiểu thư.
Lâm Hạo nghĩ Sếp để ý đến cô gái này như vậy thì chắc sẽ là phu nhân tương lai, nên tranh thủ nói tốt cho Sếp mình sau này sẽ dễ sống ở công ty hơn.
Hạ Mẫn Kỳ đắc ý, trong lòng thầm vui vẻ, cuối cùng cô ta cũng có thể thắng được Hạ Ninh trong lòng anh.
Trần Trí Viễn nghe tiếng gõ cửa, anh giật mình, làm như bản thân tập trung làm việc, cửa mở, Lâm Hạo dẫn Hạ Mẫn Kỳ vào. Anh nhíu mày:
- Anh Viễn. – Hạ Mẫn Kỳ dùng giọng ngọt ngào nói với anh.
- Sao cô lại ở đây?
Sắc mặt Hạ Mẫn Kỳ bỗng kinh ngạc.
- Em đến nhận việc, em sẽ làm thư ký cho anh, đây là ý của ba anh và ba em, em tưởng anh đã biết rồi.
Bây giờ anh mới vỡ lẻ thì ra Hạ tiểu thư mà ba anh nói không phải là Hạ Ninh mà là Hạ Mẫn Kỳ, vậy mà làm anh nôn nóng sáng đến giờ, không đúng, sao anh phải nôn nóng chứ, hừ.
- Được rồi, Lâm Hạo dẫn Hạ tiểu thư đây đi nhận việc đi.
Lâm Hạo thấy sắc mặt Sếp không tốt, liền biết nhận định trước đó của cậu là sai rồi, bao nhiêu năm đi theo Trần Trí Viễn, sắc mặt của anh, cậu không thể nhìn sai sắc mặt của Sếp mình bây giờ được. Nên cậu nhanh chóng dẫn cô ta đi nhận việc.
Hạ Mẫn Kỳ không phải ngu ngốc đến nỗi không hiểu tình hình hiện tại, cô ta biết người anh chờ chính là Hạ Ninh, nên khi nãy khi nhìn thấy cô ta mặt anh như nuốt phải ruồi, cô ta không ngờ Hạ Ninh thế mà có thể có chỗ đứng trong lòng anh nhanh như vậy, cô ta phải đẩy nhanh kế hoạch của mình.