Chân Nguyên Bạch nghĩ đến chuyện này nước mắt lại dữ dội trào ra, cậu vừa cảm thấy ba mẹ kiểm soát việc kết bạn của bản thân là không tôn trọng mình, vừa cảm thấy sao Thời Bất Phàm không biết cố gắng gì hết, nhịn không được lên án hắn.
"Ai bảo thành thích của cậu kém."
Thời Bất Phàm bất đắc dĩ.
"Không phải bây giờ tôi bắt đầu chăm chỉ học tập rồi sao?"
Chân Nguyên Bạch cảm thấy cũng đúng, lại trách cứ.
"Ba tôi thấy cậu hút thuốc."
"Từ giờ không hút nữa."
"Cậu còn đi đánh nhau."
"Từ giờ không đánh nhau nữa."
Thời Bất Phàm lại giơ tay lau nước mắt cho cậu, nói
"Còn gì nữa không?"
Lông mi Chân Nguyên Bạch ướt nước, đôi mắt và khuôn mặt cũng vậy, mềm mềm mại mại nhìn Thời Bất Phàm, bởi vì câu trả lời không do dự của hắn mà hơi mơ hồ.
"Thật à?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Chân Nguyên Bạch mím môi, cậu thật ra cũng không muốn làm bạn với Thời Bất Phàm, vì Thời Bất Phàm có tâm tư kia với cậu nên cậu luôn muốn kéo dài khoảng cách với hắn, nhưng thái độ của Thời Bất Phàm tốt thế, cậu lại không biết nói thế nào, Chân Nguyên Bạch rầu rĩ nói.
"Vậy sao cậu còn chưa về đi học?"
"Thế thì bắt đầu từ ngày mai đi."
Thời Bất Phàm kéo tay cậu, Chân Nguyên Bạch nhíu mày né tránh, oán giận nói.
"Tôi biết ngay là cậu nói dối mà."
Nếu Thời Bất Phàm chăm chỉ học tập thì tốt rồi, nếu hắn cũng nghiện học tập như mình thì hắn sẽ không còn tâm trí nghĩ đến mấy thứ linh tinh kia nữa.
Thời Bất Phàm đành rụt tay lại, nói.
"Thế thì tôi quay lại lớp nhé? Cố gắng thi được hạng hai để ngồi cùng bàn với cậu."
Chân Nguyên Bạch không tin hắn có thể giành được hạng hai đâu, nói.
"Được."
Thời Bất Phàm xoay người muốn rời đi, sau đó lại quay lại, chống tay lên bức tường phía sau Chân Nguyên Bạch khiến cậu lập tức khẩn trương nhìn lại.
Thời Bất Phàm nhéo vành tai của mình, để một tay khác cũng chống lên, đem Chân Nguyên Bạch vây trong ngực mình hoàn toàn
"Cậu không định cổ vũ tôi à?"
Chân Nguyên Bạch chậm lại, nói.
"Cố lên!"
Ai cmn thèm loại cổ vũ này chứ, Thời Bất Phàm lại gần hơn, chóp mũi suýt thì chạm vào nhau, thanh âm khàn khàn.
"Cổ vũ thực tế tí đi, ví dụ như...."
Chân Nguyên Bạch ngồi xổm xuống, Thời Bất Phàm cúi đầu nghe thấy tiếng cậu ấp úng.
"Là bạn của nhau, không, không làm mấy chuyện đấy đâu."
Thời Bất Phàm nghĩ cậu bị ba mẹ làm cho sợ hãi nên không dám thân thiết với hắn, hắn cũng ngồi xổm xuống nói.
"Vậy hôm nay cho cậu nợ, chờ đến khi điểm của tôi tốt lên nha?"
Chân Nguyên Bạch thực sự muốn nói, cậu thích tôi hay không thì tôi cũng không thích cậu đâu, nhưng cậu không dám, cậu cúi đầu không nói gì, Thời Bất Phàm nghĩ cậu đồng ý, nói.
"Vậy tôi đi đây."
Chân Nguyên Bạch gật đầu ngay, vành tai hơi đỏ lên.
Lại là bộ dạng thẹn thùng, sợ hãi này, đúng là làm người khác muốn bắt nạt mà.
Thời Bất Phàm luyến tiếc rời đi, hắn hơi chuyển mũi chân về phía Chân Nguyên Bạch, nhẹ giọng nói.
"Tôi cảm thấy giáo viên dạy tôi nhất định không hiểu, cậu cũng không đến trường, thế thì chiều nay tôi ở nhà với cậu, cậu giảng bài cho tôi được không?"
Còn không quên hứa hẹn.
"Trước khi ba mẹ cậu về, tôi nhất định sẽ đi mà."
Hắn nói xong trái tim lại đập thình thịch một trận, cảm giác vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.