Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chuong12.2

Ngòi bút sột soạt trên giấy, trời dần vào khuya, học sinh trong phòng cũng lục đυ.c rời đi, trước khi người cuối cùng rời đi còn bảo Chân Nguyên Bạch.

"Lúc các cậu về nhớ khóa cửa đấy."

Chân Nguyên Bạch nhanh chóng đáp ứng, tiện thể ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng phát hiện đã sắp 9 giờ tối rồi, mọi người đều về ký túc xá chuẩn bị nghỉ ngơi, cậu theo bản năng nhìn Thời Bất Phàm đang làm bài tập, đối phương khó lắm mới có thái độ học tập nghiêm túc như thế, cậu không thể nào cắt ngang nổi.

Cúi đầu nhìn điện thoại, mẹ cậu có gửi vài tin nhắn, hỏi cậu bao giờ về, tin gửi mới nhất từ ba phút trước, cậu còn chưa kịp phản hồi Tần Anh đã gọi đến, Chân Nguyên Bạch quay người trả lời.

"Mẹ."

"Giờ này rồi, hôm nay con có về không đấy?"

Chân Nguyên Bạch nhìn qua Thời Bất Phàm không bị làm phiền tí nào, rầu rĩ nói.

"Nếu muộn quá thì hôm nay con ở ký túc xá vậy."

Mẹ cậu không có cách nào.

"Được rồi, nếu muốn về nhà thì gọi điện nha, mẹ bảo ba đi đón con."

Tắt điện thoại, Chân Nguyên Bạch lại cầm bút, Thời Bất Phàm nhanh chóng ngước lên nhìn cậu một cái, lại tiếp tục cúi đầu, khóe miệng hơi cong cong.

Mười phút sau, Thời Bất Phàm mở miệng.

"Làm xong rồi, cậu kiểm tra cho tôi đi."

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn nhận lấy kiểm tra, chỉ ra vài chỗ sai giải thích cho hắn, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Thời Bất Phàm từ ngồi đối diện cậu lại chạy đến ngồi bên cạnh cậu rồi, khóe môi hắn nhấc lên.

"Hơn 9 giờ rồi, đói bụng không?"

"Chúng ta đến nhà ăn xem có gì ăn không."

"Đến nhà ăn làm gì, đi ra ngoài ăn, cậu muốn ăn thịt nướng không?"

Chân Nguyên Bạch do dự, Thời Bất Phàm nhẹ nhàng nói.

"Cậu sợ cái gì, tí nữa tôi đưa cậu về trường mà, về nhà cũng được."

"Vậy ăn xong tôi sẽ gọi bố đến đón."

Thời Bất Phàm không phản đối.

Đúng là lâu rồi Chân Nguyên Bạch không ăn thịt nướng, ba mẹ cậu chẳng bao giờ cho ăn nhiều mấy món mang lại niềm vui này cả, bình thường cho cậu tiền tiêu vặt Tần Anh cũng sẽ hỏi đã tiêu tiền vào đâu rồi.

Chân Nguyên Bạch sờ sờ chỗ tiền lần trước muốn dùng để trả tiền thuốc cho Thời Bất Phàm, nói

"Hôm nay để tôi mời đi."

Bạn học nhỏ rất có nguyên tắc, Thời Bất Phàm nói

"Được."

Tuy nói thế, nhưng đợi đến lúc Chân Nguyên Bạch ăn no đi thanh toán, ông chủ lại chỉ Thời Bất Phàm.

"Cậu bé kia vừa trả tiền rồi, này, đây là tiền thừa của các cậu."

Chân Nguyên Bạch sững sờ nhận tiền, trở lại bàn ăn, lấy tiền của mình ra cùng tiền thừa đưa cho Thời Bất Phàm.

"Đã nói là tôi mời cậu rồi mà."

Thời Bất Phàm cười.

"Chúng ta đi ăn còn để cậu mời, tôi không biết xấu hổ à?"

Chân Nguyên Bạch cảm thấy Thời Bất Phàm thật kỳ quái, càng ngày càng kỳ quái. Thời Bất Phàm ngửa đầu uống ngụm nước cuối cùng, đặt cốc xuống lau miệng nói.

"Đi thôi, về nhà."

Chân Nguyên Bạch bình bịch đuổi theo hắn.

"Không lấy tiền của tôi thì cậu cũng cầm tiền thừa của cậu đi chứ."

"Cậu cầm đi."

Thời Bất Phàm đi ra ngoài, tay bấm điện thoại, Chân Nguyên Bạch cầm mấy chục tệ, cất không được vứt không xong, vô cùng buồn rầu.

"Cậu đưa tiền cho tôi làm gì?"

Thời Bất Phàm nói.

"Thương cậu."

Chân Nguyên Bạch tức giận.

"Cậu lấy 34 tệ làm tổn thương* tôi à?"

(*Raw: 疼 (téng): đau, tổn thương/ cưng chiều, yêu thương.)

Thời Bất Phàm quay lại nhìn cậu.

Đèn đường mờ tối, xe cộ trên đường đông đúc, đèn xe cùng với ánh đèn điện của thành phố khúc xạ tạo thành ánh sáng mê li trong mắt Chân Nguyên Bạch, khuôn mặt như được tráng một lớp sứ dưới ánh sáng trên đường, trông càng thêm đẹp đẽ. Hầu kết Thời Bất Phàm hơi động đậy, âm thanh khàn khàn.

"Cậu muốn bao nhiêu?"

Đây là vấn đề nhiều hay ít tiền à? Chân Nguyên Bạch nói.

"Tôi không cần tiền của cậu."

Cậu đi tới đưa chỗ tiền thừa cho Thời Bất Phàm, nhưng lại thấy hắn đột nhiên rút ra mấy trăm tệ bị vo thành một cục, hắn dùng tay vuốt phẳng, đưa tới.

"Chỉ có ít tiền mặt thôi, cậu cầm trước đi, về tôi chuyển khoản cho cậu."