Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 11.3

Tờ giấy bị vo lại, lại ném lên bàn của Chân Nguyên Bạch.

Chân Nguyên Bạch nhặt lại, tiếp tục nhét vào hộp bút.

Bây giờ là tiết toán, giáo viên là thầy Lương Tu Đức có tiếng nghiêm khắc, anh nhìn về bên này, đối với việc Thời Bất Phàm quấy rầy Chân Nguyên Bạch học bài hơi không vui, nhưng Chân Nguyên Bạch vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, liền mắt nhắm mắt mở giả vờ không thấy.

Thời Bất Phàm ném hai cục giấy đều không được hồi đáp, hắn hít vào một hơi, nhịn xuống cảm giác nóng nảy, viết tiếp một tờ ném qua.

"Hết giờ cậu nói rõ cho tôi."

Tờ giấy thứ ba vẫn như hai tờ trước, bị Chân Nguyên Bạch nhét vào hộp bút.

Ba tờ giấy, một ánh mắt cậu cũng không nhìn Thời Bất Phàm.

Nhưng thật ra trong lòng Chân Nguyên Bạch đã hơi bất an rồi, cậu cùng Thời Bất Phàm đã bảo nhau có gì thì hết giờ nói rồi, rốt cuộc vì lý do gì mà Thời Bất Phàm không thèm nghe theo lời của bạn mình vậy?

Thời Bất Phàm không biết.

Hắn mím môi nhìn gáy Chân Nguyên Bạch, cố tìm ra một chút ký ức lúc trước, nhưng lại chẳng nhớ được chút gì.

Hắn không có được câu trả lời.

Hắn bắt đầu không kiên nhẫn.

Chân Nguyên Bạch đột nhiên thẳng sống lưng, Thời Bất Phàm chọc cậu, cậu nhíu nhíu mày, không thể không quay đầu nhìn Thời Bất Phàm, nhỏ giọng hỏi.

"Sao vậy?"

Thời Bất Phàm lạnh mặt chỉ vào tờ giấy trong hộp bút của cậu.

Chân Nguyên Bạch quay qua, lấy mấy cục giấy trong hộp bút ra, vô thức nhìn thầy giáo trên bục giảng, hở?

Thầy giáo đâu rồi?

Cậu vội quay đầu tìm kiếm, đồ trên tay cậu đột nhiên bị lấy đi, hộp bút rời khỏi tay cùng với ba cục giấy kia bị thầy giáo lấy đi, Lương Tu Đức lạnh mặt nhìn Thời Bất Phàm.

"Cậu học kém thì thầy mặc kệ, nhưng cậu cũng không nên quấy rầy bạn học khác chứ, đi học mà truyền giấy làm gì? Có gì mà không thể nói sau giờ học hả?"

Ánh mắt Thời Bất Phàm trào ra vài phần bạo nộ, hắn nín nhịn nói.

"Đây là chuyện của em và Chân Nguyên Bạch."

Lương Tu Đức cười lạnh.

"Bạn học Chân không muốn nói chuyện với cậu."

Thời Bất Phàm nhìn Chân Nguyên Bạch, sắc mặt cậu hơi trắng bệch, ấp úng nói.

"Tôi, tôi đang học..."

"Cậu thấy chưa?" Lương Tu Đức mạnh mẽ lên án.

"Học sinh ngoan đều biết đang trong giờ học, nhọc lòng tôi hôm qua còn nói với cô Quý là cậu cải tà quy chính rồi, chờ lần thi tiếp theo cậu sẽ làm mọi người ngạc nhiên, kết quả hôm nay trong giờ học cậu lại giở trò! Còn quấy rầy Chân Nguyên Bạch! Bốn bỏ lên năm là cậu đang hủy tiền đồ sau này của em ấy! Cậu báo ân thế à?"

Tay Thời Bất Phàm siết chặt, Chân Nguyên Bạch dựa vào cửa sổ, nín thở trong bầu không khí ngột ngạt.

Lương Tu Đức có thể nhìn ra Thời Bất Phàm sắp bùng nổ luôn rồi, thành thật mà nói, chẳng có giáo viên nào muốn chạm vào mấy học sinh đầu gấu cả, đặc biệt là kiểu học sinh đầu gấu một lời không hợp thì kể cả giáo viên cũng đánh.

Anh cầm ba cục giấy kia đi, đặt hộp bút của Chân Nguyên Bạch lại lên bàn, chậm rãi nói.

"Tạm thời bỏ qua chuyện này, tôi thu hồi lại "bí mật" của hai em trước, chăm chú nghe giảng đi, hết giờ đến lấy lại."

Thời Bất Phàm bất ngờ dùng chân đạp cái bàn phía sau, bạn cùng bàn theo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên trốn đi thật xa.

Lương Tu Đức cũng theo phản xạ quay lại, đúng lúc thấy hắn nhấc chân đá bay bàn cùng ghế sang một bên, nhanh chóng đi tới.

Trong ánh mắt kinh hoàng của anh, Thời Bất Phàm dừng lại cạnh cơ thể đang căng chặt của Tống Mặc, dưới hàng mi mỏng của hắn, đôi mắt như sói như hổ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang trắng bệch vì sợ hãi của Chân Nguyên Bạch.

Hắn liếʍ liếʍ môi, lúc này Tống Mặc đang cảm thấy hắn sắp xách mình ra đến nơi, thì hắn lại sâu xa nói với Lương Tu Đức.

"Thầy giáo tốt nhất đừng xem trộm "bí mật" của bọn em đó."

Hắn thu lại ánh mắt nhìn Chân Nguyên Bạch, mỉm cười với Lương Tu Đức.

--------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Nguyên: Bí mật gì vậy?

Thời Ca: À.