Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 8.2

Chân Nguyên Bạch chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thật ra, lúc vừa nhìn thấy bản kiểm điểm lần trước cô đã biết chắc chắn đây là do Thời Bất Phàm viết, dù sao cô cũng không trông mong gì vào việc Thời Bất Phàm có thể học giỏi, tuy hiện tại khắp trường đều đồn Chân Nguyên Bạch và Thời Bất Phàm đang giao du với0 nhau...

Cô cũng không có ý kỳ thị học sinh dốt, chỉ là dạo gần đây mấy giáo viên khác hay nói với cô Chân Nguyên Bạch trong giờ học hay truyền giấy với Thời Bất Phàm, cô thật sự rất lo lắng, thật ra, với thành tích hiện tại của Chân Nguyên Bạch, chỉ cần lúc thi đại học có thể phát huy được như bình thường thì trở thành thủ khoa tỉnh cũng không thành vấn đề, xem ra cô phải chú ý hơn, không để Thời Bất Phàm làm hư Chân Nguyên Bạch.

Trong giờ nghỉ trưa, đám học sinh như sói đói mà chạy về phía nhà ăn, Tống Mặc vừa chạy vừa nói.

"Quy tắc cũ, tớ đi giành chỗ trước!"

Chân Nguyên Bạch cúi đầu sắp xếp lại mặt bàn của mình, xếp sách gọn vào trong ngăn bàn, bên tai đột ngột vang lên tiếng cười nhẹ, một bàn tay xa lạ chống trên mặt bàn cậu, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Thời Bất Phàm.

"Ngày nào cũng sắp xếp cẩn thận thế, cậu không thấy mệt à?"

Chân Nguyên Bạch không nói gì, Thời Bất Phàm lại nói thêm.

"Mọi người đi ăn cơm hết rồi, cậu định không đi à?"

Chân Nguyên Bạch đứng lên đi ra ngoài, cố ý nói.

"Tôi muốn ăn lẩu xào cay."

Ý là, dù sao cũng không đi đến nhà ăn, đi sớm hay muộn cũng như nhau thôi.

Thời Bất Phàm cười, một bàn tay đặt lên bả vai cậu, nói.

"Cậu biết hưởng thụ thật đấy."

Chân Nguyên Bạch nhớ lại lời giáo viên nói, vươn tay kéo tay hắn, nói.

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Hở?"

"Sau này, trong giờ học cậu đừng truyền giấy cho tôi nữa."

Chân Nguyên Bạch rầu rĩ nói.

"Nếu cậu cứ làm vậy giáo viên sẽ có ấn tượng không tốt đâu, còn làm ảnh hưởng đến việc học nữa."

Thời Bất Phàm đồng ý ngay.

"Được."

"Lần trước cậu cũng nói "được"."

Chân Nguyên Bạch ngẩng đầu, tức giận nói.

"Nhưng trong giờ học cậu vẫn ném giấy vào tôi."

"Đó là lớp âm nhạc, không quan trọng."

"Chỉ cần là trong giờ học thì đều không được, giáo viên rất vất vả, chúng ta phải tôn trọng họ."

Thời Bất Phàm nghiêm túc nhìn mặt cậu.

"Được rồi."

Hắn dễ dàng đáp ứng như vậy, làm cho mấy lời muốn nói khác của Chân Nguyên Bạch cũng không thốt ra nổi nữa, cậu lại không dám nói thẳng không làm bạn bè với Thời Bất Phàm nữa, thà cứ thế này còn hơn trở mặt thành thù.

Lúc Chân Nguyên Bạch đến nhà ăn, người đứng ở quầy lấy đồ ăn cũng không còn nhiều, nhưng đồ ăn cũng chẳng còn mấy, may là Tống Mặc đã lấy cơm giúp cậu rồi, Khâu Tinh cũng lấy cơm cho Thời Bất Phàm, mấy người cùng ngồi trên bàn dài, Khâu Tinh bắt đầu lẩm bẩm.

"Đồ ăn cứ như cho heo ấy, những đóa hoa tương lai của tổ quốc như chúng ta bị nuôi thế này, nở được mới lạ đấy."

Minh Mạch nói.

"Có câu, hoa thơm bướm mới đến, cậu chỉ cần chăm chỉ học tập, Thanh Hoa Bắc Đại sẽ chủ động đến tìm cậu thôi."

"Thế thì đến đời nào đóa hoa là tôi mới được nở đây?"

"Mày?" Minh Mạch nói.

"Đầu cậu chính xác là một quả dưa*, bổ ra thì lạnh mất rồi."*

*Dưa (瓜), đồ ngốc (傻瓜) đều có chữ 瓜, ý là "mày là đồ ngu" ấy.

[*Nở (hoa) là 开, Bổ (dưa) cũng là 开, tác giả chơi chữ nhưng tui không biết cách thay :((.]

Tống Mặc nghe hai người nói chuyện mà suýt nữa phun cả cơm ra. Diệp Liêm ngậm cơm trong miệng không nhai, tay lướt trên màn hình di động, khó chịu nói.

"Đúng là đồng đội ngu, còn không biết dẫn theo đường lính chỉ biết vây, vây cái cmn*, lần đánh thăng cấp này mà ông mày thua, ông sẽ nhảy qua màn hình đập chết nó."

(*Raw cả câu là: "傻逼队友, 他妈的兵线不带就知道团团团, 团尼玛币啊团", )

Minh Mạch lập tức quay đầu

"Thứ đồ chơi này còn tra được IP à?"

"Cút."

Chân Nguyên Bạch kéo khay đồ ăn ra chỗ khác tránh nước miếng của họ trong lúc dâng trào bắn vào đồ ăn của mình, nhưng Khâu Tinh nói cũng đúng, đồ ăn đúng là khó ăn, buổi trưa Chân Nguyên Bạch cũng ăn không nhiều lắm, chỉ ăn mấy món mình thích ăn, ăn xong thì đứng dậy đổ thức ăn thừa đi, đặt khay cơm vào giỏ quy định.

Thời Bất Phàm theo sau cậu, nói.

"Không ăn đủ no đúng không?"

"Không sao." Chân Nguyên Bạch nói

"Tôi muốn về ký túc xá ngủ trưa."

Chân Nguyên Bạch là học ngoại trú, nhưng vẫn có phòng ký túc xá của mình, mỗi tuần cậu đều mang vỏ chăn về nhà giặt một lần, Thời Bất Phàm không phải lúc nào cũng đi theo cậu, cười cười đưa cậu về ký túc xá xong liền đi.

Ký túc xá của Chân Nguyên Bạch đều là học sinh ngoại trú, bình thường chỉ có cậu trở về ngủ trưa, những người khác đều lười đến ký túc xá, toàn ngủ luôn trong lớp.

Theo giờ sinh hoạt hàng ngày, cứ sau giờ ăn trưa là Chân Nguyên Bạch lại bắt đầu buồn ngủ, cậu đeo nút bịt tai và bịt mắt lên, làm ổ trong chăn bắt đầu ngủ, bỗng nhiên trong mơ mơ màng màng ngửi thấy một mùi thơm.

Cơm trong nhà ăn rất khó ăn, từ trước đến giờ cậu toàn ăn không được no, buổi tối về nhà sẽ ăn nhiều hơn, trong giây lát cậu còn tưởng đã đến giờ ăn cơm buổi tối.

Cậu kéo bịt mắt xuống, vén màn giường lên liền thấy Thời Bất Phàm đang ngồi xổm bên giường, thấy cậu tỉnh, hắn hất hất cằm.

"Lẩu xào cay, nhanh ăn đi."

Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi dậy, vui mừng nói.

"Cậu lấy đâu ra thế?"

"Mua đấy."