Lớp phó học tập Tống Mặc lập tức chen đến gần chỗ cậu, vẻ mặt hưng phấn hóng chuyện.
"Nghe nói lúc Thời Bất Phàm bị thương, cậu là người gọi xe cứu thương à?"
Tin tức truyền đi nhanh thật đấy.
Nhưng nghe thấy tên của "Thời phiền phức" vẫn khiến Chân Nguyên Bạch không vui nổi, cậu gật đầu: "Có chuyện gì à?"
"Vậy cậu xem như là ân nhân của Thời Bất Phàm rồi."
Chân Nguyên Bạch lại cảm thấy hối hận, đúng ha, sao lúc ấy cậu không nghĩ ra nói mình là ân nhân của Thời Bất Phàm chứ? Đầu óc cậu bị gì mà chuyện khó tin như thân phận anh em tốt của cậu ta mà cũng nói ra được?
"Tớ thấy, cậu sau này có thể bảo hắn, để hắn đừng gọi biệt danh của cậu nữa đấy." Tống Mặc đề nghị cậu
"Dù sao cậu bây giờ cũng là ân nhân của hắn, tuy Thời Bất Phàm là đồ vô lại, nhưng "quy củ giang hồ" chắc rằng vẫn biết chứ?"
Ánh mắt Chân Nguyên Bạch sáng lên, nghĩ thầm đúng chính là nó.
Nghi thức chào cờ chưa bắt đầu, trên sân thể dục rất lộn xộn, lớp bên cạnh có mấy người đi lại lung tung, đột nhiên có người huýt sáo với Chân Nguyên Bạch: "Ây, Chân Ngu Ngốc! Thẻ học sinh của mày rơi kìa."
Người này là bạn học cấp hai của Chân Nguyên Bạch, tên là Lâm Khôn, cũng chính cậu ta là người đem biệt danh lúc trước của cậu truyền ra.
Chân Nguyên Bạch ban đầu còn cảm thấy trường trung học trọng điểm sẽ không nhiều đứa bệnh thần kinh, nhưng tất cả đã chứng minh cho cậu biết, dù ở nơi nào thì cũng có loại người đáng ghét như thế này thôi.
Tống Mặc cũng sợ bị bắt nạt cùng, im lặng ngậm miệng.
Cậu ta thật ra luôn biết vì sao Chân Nguyên Bạch luôn bị người khác bắt nạt, bởi vì thành tích học tập của Chân Nguyên Bạch quá tốt, mỗi lần viết văn, bài của cậu lúc nào cũng được trở thành bài mẫu, tuần nào cũng lên báo trường, lớp nào cũng lấy cậu làm tấm gương của học sinh mẫu mực, cây cao đón gió đã đành, tính tình Chân Nguyên Bạch lại nhút nhát, mềm mại, nếu cậu mà mạnh mẽ hơn một tí, lúc lần đầu có người gọi biệt danh của cậu thì đánh hắn đến kêu cha gọi mẹ thì đảm bảo không ai dám gọi cậu như vậy nữa.
Chân Nguyên Bạch càng trầm mặc mấy người kia càng lấn tới.
"Nghe nói mày cứu Thời Bất Phàm nhỉ? Tao hỏi thật nha, máu nhiều thế là không làm mày sợ đến tiểu ra quần à?"
Vừa nói xong thì cười sặc sụa.
Các bạn học xung quanh sôi nổi nhìn sang, ở trường học này Chân Nguyên Bạch vẫn rất được các bạn học thích, bắt nạt cậu toàn là con nhà giàu thành tích kém được phụ huynh nhét vào trường, nhóm người này luôn bị giáo viên so sánh với Chân Nguyên Bạch, có người về nhà cũng bị phụ huynh chỉ trích tương tự, vậy nên mới có ác ý với cậu.
Nhưng dù là học sinh thì cũng đều tôn thờ chủ nghĩa không xen chuyện người khác, không có mấy người sẽ đứng ra giúp cậu cả.
Chân Nguyên Bạch che dấu cảm xúc, trong lòng đem mấy lời bọn họ nói như chó sủa, đồng thời phi cho mỗi người một cái tông lào.
Có mấy người là ủy viên kỹ luật đến kiểm tra tác phong đi tới, cô gái đứng đầu nghe thấy, lập tức nhăn mày lại.
"Mấy người bên kia yên lặng đi."
"Hây, bọn tôi tác phong kỷ luật đều đúng mà, đồng phục và huy hiệu trường đều có, chào cờ cũng chưa bắt đầu, bọn tôi chỉ đùa nhau tí thì có vấn đề gì sao? Cậu còn muốn quản cả miệng của tôi à?"
Mấy nam sinh nhìn nữ sinh ghé tai nhau nói gì đó, cười cười vô lại, Chân Nguyên Bạch nhịn không được xoay đầu, hơi nói khoác.
"Các cậu cũng biết là tôi cứu Thời Bất Phàm mà còn dám ở đây nói lung tung à, tí nữa cậu ta đến biết các cậu bắt nạt ân nhân của cậu ta, để xem các người bị xử thế nào." Mấy nam sinh kia hơi do dự, bọn họ đều hơi sợ nhóm Thời Bất Phàm, dù sao cũng là mấy người vì đánh nhau mà lên cả bảng tin tức, với mấy lưu manh trong trường luôn có vài phần kính sợ họ.
Nữ sinh kia cảm kích nhìn Chân Nguyên Bạch, cậu lại yên lặng cúi đầu, với mấy người như vậy cậu luôn muốn có thể không trêu vào thì sẽ không trêu, bởi vì cậu sợ xảy ra xung đột, lỡ mà đánh nhau thì chắc chắn cậu đánh cũng không thắng nổi.
Mấy nam sinh kia nói thầm với nhau cái gì đó rồi một người cười nói
"Giờ chào cờ chẳng bao giờ thấy Thời Bất Phàm xuất hiện cả, hiện tại cậu ta còn đang bị thương, càng không thể đến đây đâu."
"Mày còn dám chơi trò cáo mượn oai hùm à? Đúng là làm tao cười chết mà, Chân Ngu Ngốc, mày đúng là ngu ngốc mà!"
"Mày thử bảo Thời Bất Phàm rằng bởi vì mày cứu cậu ta nên cậu ra hãy ra mặt cho mày đi xem nào, cậu ta lại chả đánh cho đầu mày rơi xuống luôn ấy chứ. Lại còn ảo tưởng nhận được báo đáp... Mẹ kiếp! Đứa nào ném bóng đấy?!"
Một quả bóng rổ đập vào mặt Lâm Khôn rồi nảy xuống đất, cậu ta phẫn nộ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thời Bất Phàm đầu quấn băng gạc chậm rãi đi tới, hắn nhíu nhíu mày.
"Mày vừa nói ai chẳng bao giờ đi chào cờ?"
Khâu Tinh bị bắt dậy từ sớm vẫn còn đang buồn ngủ đột nhiên hưng phấn.
"Thời Ca, nó ám chỉ mày không yêu nước đấy."
Minh Mạch bị lôi đi tham gia lễ chào cờ, chà xát hai tay: "Còn bôi nhọ mày không tuân thủ nội quy nhà trường đấy."
Diệp Liêm tối qua thức khuya chơi game lại còn không được ngủ bù: "Còn mắng mày là "mẹ nó" nữa nha."