Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 5.1

Chân Nguyên Bạch biết rõ, nếu Thời Bất Phàm nói với ba người kia rằng hắn ta và cậu là bạn thân, bọn họ chắc chắn sẽ bảo hắn rằng cậu đang nói dối, Thời Bất Phàm mà biết chuyện thì lúc hắn báo thù cậu sẽ không chỉ đơn giản vì mâu thuẫn ban đầu nữa.

Hiện tại chỉ hy vọng chuyện này đừng để ai biết nữa, nếu không ai biết vậy chỉ cần Thời Bất Phàm không khôi phục trí nhớ thì chuyện cậu lừa hắn sẽ không bị phát hiện.

Nhưng Thời Bất Phàm sẽ đồng ý không nói chuyện này cho ai biết ư?

Chân Nguyên Bạch không chắc lắm.

Thời Bất Phàm bình tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, chậm rãi nói: "Tôi biết rồi."

Hắn bỗng nhiên lại nằm lại xuống giường, tư thế lười biếng đến mức làm Chân Nguyên Bạch kinh hoảng.

"Không phải cậu, cậu bảo bọn họ đến đón à?"

"Nhưng cậu đâu có cho tôi gửi định vị, bây giờ tôi lười không muốn động đậy nữa đâu."

Thời Bất Phàm nằm nhoài xuống, nhíu mày nói

"Nhức đầu."

Chân Nguyên Bạch liên tục nhìn đồng hồ trên tường, Thời Bất Phàm nằm trên giường, qua kẽ tay nhìn cậu, như đang suy nghĩ gì, cố ý hỏi.

"Có chuyện gì sao? Sao trông cậu hoảng thế?"

"Tôi, không, không có gì đâu."

Chân Nguyên Bạch ngồi lại ghế, hỏi hắn.

"Vậy cậu muốn nằm đến khi nào mới đi vậy?"

"Nghỉ đủ thì tôi đi." Thời Bất Phàm nhắm mắt, nhìn như lại muốn ngủ tiếp.

Còn chút nữa là đến 6 giờ, đầu Chân Nguyên Bạch như muốn nổ tung ra, da gà trên tay cứ nổi lên hết tầng này đến tầng khác. Nhịn không được lại thò qua chỗ Thời Bất Phàm.

"Tôi đưa cậu ra ngoài, được không?"

Thời Bất Phàm mở một mắt nhìn cậu: "Sao cậu vội đuổi tôi đi thế?"

Bởi vì tai tiếng đầy mình của cậu đấy!!!

Chân Nguyên Bạch nói năng có chút lộn xộn.

"Tôi đâu có đuổi cậu, nhưng mà cậu đã bảo mấy người bạn kia đến đón rồi mà, cậu không trả lời lại họ, thế thì họ lại đợi lâu đấy."

Thời Bất Phàm thản nhiên nói: "Không sao, tôi đau đầu, tí nữa nói với họ, bọn họ sẽ hiểu cho thôi."

"Tí nữa là đến bao giờ vậy?" Tròng mắt lại liếc đồng hồ trên tường lần nữa, Chân Nguyên Bạch gấp đến muốn khóc luôn rồi.

Thời Bất Phàm hơi suy nghĩ một chút, vì sao Chân Nguyên Bạch trông có vẻ hoảng sợ quá vậy? Cấp 3 rồi kết bạn còn sợ bố mẹ phát hiện à? Trừ khi là yêu sớm!

Thời Bất Phàm cảm thấy hơi buồn cười.

Trong đôi mắt sắp khóc đến nơi của Chân Nguyên Bạch, hắn mới rủ chút lòng thương xuống giường.

"Cậu nói đúng đấy, cũng không thể để họ chờ mãi được."

Chân Nguyên Bạch vội chạy theo đằng sau, luống cuống đem xe máy điện của mình ra, đi ra khỏi tiểu khu, lúc này trái tim trong l*иg ngực mới về lại chỗ cũ, cậu lắc lư đèo Thời Bất Phàm đến bên cạnh một tòa nhà nổi tiếng trong thành phố, nói.

"Cậu đứng chỗ này đợi họ đi theo định vị đến đón nha, tôi đi về trước đây."

Thời Bất Phàm nhìn cậu một cái.

Chân Nguyên Bạch lớn lên rất đẹp, da thì trắng trắng mềm mềm, ngũ quan tinh tế như ngọc, là một khuôn mặt ngoan ngoãn làm người khác vui vẻ khi nhìn thấy, Thời Bất Phàm nhớ đến bốn chữ "xác định quan hệ", bỗng nhiên liếʍ liếʍ môi, chậm rãi nói.

"Được, đi đường cẩn thận."

Chân Nguyên Bạch ngồi trên xe điện, trước khi rời đi còn quay lại nhìn về phía hắn như lưu luyến không muốn rời.

"Chuyện của chúng ta, cậu đừng nói với ai có được không?"

"Ừm." Thời Bất Phàm phất tay với cậu.

Chân Nguyên Bạch vẫn rất bất an, trông Thời Bất Phàm không giống người sẽ làm theo khuôn phép, lời của hắn có thể tin hay không còn chưa biết được đâu.

Thời Bất Phàm dáng người cao gầy, đứng đó một cách uể oải, y như tấm biển quảng cáo đa chiều thu hút ánh mắt người đi đường.

Những đứa trẻ ở độ tuổi này, đặc biệt là mấy phú nhị đại* trong nhà nhiều tiền, thường sẽ có thái độ thách thức với quy tắc, Khâu Tinh không thèm nhìn biển báo cấm dừng xe, trực tiếp dừng xe trước mặt Thời Bất Phàm, từ trên xe ba nam sinh bước xuống, nhìn chằm chằm lụa trắng quấn quanh đầu hắn.

*Phú nhị đại: "thế hệ giàu có đời thứ hai" là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu

Khâu Tinh nói.

"Bé ngoan, ngã vỡ đầu thật này."

Minh Mạch nói: "Cậu tao là bác sĩ chữa trị cho mày, ổng nói mày mất trí nhớ tao còn không tin cơ, xem ra đúng là mày mất trí nhớ thật rồi."

Diệp Liêm.

"Được rồi, đợi tí nữa lại có người đưa giấy phạt giờ, lên xe trước đi."

Khâu Sênh* hoàn toàn không thèm để ý.

"Phạt thì phạt, vị thành niên lái xe mà không bị phạt thì đúng là vô lý."

*Những phần trước tác giả gọi nhân vật này là Khâu Tinh (邱旌) nhưng đoạn này lại đổi thành Khâu Sênh (邱笙) không rõ nguyên do nha.

Diệp Liêm đá hắn một cái: "Anh tao cảnh cáo chúng ta dạo này phải ngoan ngoãn chút đấy, nhanh lên xe đi."

Tuy Thời Bất Phàm không nhớ chút gì về bọn họ, nhưng không khí khi ở chung rất quen thuộc, hắn không nói gì khom lưng ngồi vào ghế phụ, mấy người kia lại bắt đầu tán nhảm.

"Nghe nói Chân Ngu Ngốc* là người gọi xe cấp cứu đưa mày đến bệnh viện à? Này, sao mà mày lại ngã thế?"

*Biệt danh ở trường của Chân Nguyên Bạch ( đã có chú thích tại