Nguyên Khang Đế nheo mắt, lặng lẽ nhìn nàng: “Quách Bình, phụ hoàng căn bản không sợ chết, nhưng thứ duy nhất khiến phụ hoàng không yên lòng chính là con.
Ta chỉ có duy nhất một tâm nguyện, đó là trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy con tìm được phò mã, nhìn con có một gia đình hạnh phúc của chính mình, có người yêu thương con, chỉ cần như vậy, ta cũng có thể yên tâm mà ra đi.”
Hai mắt Thượng Quan Yên Uyển đẫm lệ, nàng trịnh trọng gật gật đầu: “Phụ hoàng, người yên tâm đi, tất cả những việc này con sẽ để phụ hoàng nhìn thấy hết thảy, biết đâu con sẽ sinh cho người một đứa cháu ngoại bụ bẫm thì sao.
Thật lòng mà nói, con đã tìm được ý trung nhân, một ngày nào đó con sẽ dẫn chàng ấy đến gặp người, để người đánh giá thật kĩ.”
Ban đầu hoàng đế Nguyên Khang chỉ cho rằng đây là một lời nói sáo rỗng, việc này ông ta đã nói với Thượng Quan Yên Uyển không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày nàng nói như vậy.
Tâm tình của ông ta lập tức tốt lên, khóe mắt và đuôi lông mày đều hiện lên sự vui vẻ: “Quách Bình, mau nói cho phụ hoàng biết, rốt cuộc người đó là ai, mà lại có thể chiếm được lòng con? Hiện giờ phụ hoàng rất muốn biết, con đừng úp úp mở mở nữa.”
Trong lòng Thượng Quan Yên Uyển cân nhắc, số mệnh của Vân Y Phỉ cũng không phải là một bí mật, toàn bộ người trong cung đều biết tuổi thọ của hắn rất ngắn, hiện giờ nếu nói cho phụ hoàng, chắc chắn phụ hoàng sẽ không đồng ý.
Tuy địa vị của quốc sư đều được mọi người kính trọng, nhưng rốt cuộc đều là đoản mệnh, đây chính là nhược điểm của hắn.
Hoàng đế Nguyên Khang yêu thương Thượng Quan Yên Uyển nhiều như vậy, làm sao có thể đem nàng gả cho một vị quốc sư đoản mệnh?
Đừng nói là hoàng đế Nguyên Khang, ngay cả những gia đình danh giá ở Thượng Đô, cũng không muốn đem con gái mình gả cho quốc sư, vì sợ rằng họ sẽ phải sống cô độc cả đời!
Thôi, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, từ từ chúng ta sẽ tính.
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Yên Uyển lại nép vào ngực Nguyên Khang đế mà làm nũng: “Phụ hoàng, người yên tâm, sẽ sớm thôi, con chỉ muốn chuẩn bị cho tốt.”
Hoàng đế Nguyên Khang nghe được những lời này liền mỉm cười: “Phụ hoàng cũng không muốn thúc giục con, nếu con biết rằng con đã lo được việc đại sự của mình, phụ hoàng cũng cảm thấy an tâm rồi.”
Thượng Quan Yên Uyển muốn thay đổi chủ đề, liền nói: “Phụ hoàng, khi người bệnh nặng, Ngụy quốc công đã lập công lớn, hoàng nhi nghĩ phải ban thưởng cho hắn, không biết ý phụ hoàng thế nào?”
Nguyên Khang đế vẫy vẫy tay: “Ta đã lâu không xử lí việc trong triều đình, hiện giờ tất cả công việc đều do thái tử điều hành, con hãy tìm hắn mà thương lượng nhé.”
Thượng Quan Yên Uyển cười nhạt, hàng mi cong cong: “Hoàng nhi biết rồi, phụ hoàng, con không nên đem việc nhỏ này tới quấy rầy người mới đúng.”
Nguyên Khang Đế lắc đầu: “Dù là việc lớn hay việc nhỏ, phụ hoàng luôn hi vọng con thường xuyên tới Thái Cực cung cùng ta trò chuyện.”
Thượng Quan Yên Uyển lại ở trên người ông cọ cọ, nói chuyện thêm một lúc, lúc này mới cáo từ rời đi.
Vừa ra khỏi Thái Cực cung, Xuân U cùng Thu Khinh liền tiến đến: “Công chúa, người về Cung Trùng Hoa ạ?”
Thượng Quan Yên Uyển lắc đầu: “Không, bây giờ ta muốn tới phủ thái tử một chuyến.”
Dứt lời, nàng cùng hai nha hoàn rời khỏi cung.
Phủ Thái Tử.
Thượng quan Yên Uyển vừa bước vào cửa, liền có một nam nhân trông như quản gia tiến đến chào đón, quỳ trên mặt đất hành lễ: “Công chúa điện hạ.”
Nàng nhìn xuống liếc mắt một cái, rồi nói: “Đứng dậy trả lời đi, hoàng huynh hôm nay có ở trong phủ không?”
Hàn quản gia đứng lên vội vàng trả lời: “Bẩm công chúa điện hạ, thái tử điện hạ hôm nay chưa ra khỏi phủ, hiện tại đang ở trong thư phòng xử lý chính vụ.”
Thượng Quan Yên Uyển gật gật đầu: “Ngươi mau đi trước dẫn đường, ta muốn tới thư phòng tìm hắn.”
Hàn quản gia cung kính đáp, rồi đi về phía trước.
Khi bước đến cửa thư phòng, ông ta vội vàng tiến lên trước: “Thái tử điện hạ, Quách Bình công chúa tới.”
Vừa dứt lời, bên trong truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Quách Bình tới à? Mau cho muội ấy vào.”
Thượng Quan Yên Uyển vừa bước vào cửa, quay đầu lại liền nhìn thấy Thượng Quan Trạch đang ngồi ở bàn, tay viết rất nhanh, nàng bất giác nở nụ cười: “Hoàng huynh, việc gì phải vội chứ?”