Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 14: Không phải ta nói dối người, mà ta đang lừa gạt quỷ

Xuân U với bốn người bọn họ bất ngờ dừng bước, khó hiểu nhìn xung quanh, mới nhẹ giọng hỏi nhỏ: “Công chúa, sao đột nhiên người dừng lại?” Nàng ta không thấy người nào quen, cũng chưa nghe thấy được có động tĩnh gì cả.

“Nha đầu, ngươi nhìn thấy ta có phải không? Mới khi nãy rõ ràng ánh mắt ngươi là đang né tránh ta.”

Thượng Quan Yên Uyển ngây người ra một lúc, lại xem như không có chuyện gì mà tiếp tục tiến bước về phía trước, nhưng mới đi được hai bước chân, thì đột nhiên dừng lại, thậm chí còn lùi về sau một bước.

Trong mắt Xuân U đầy vẻ khϊếp sợ, may mắn thay đã kịp phản ứng một cách nhanh nhạy, nếu không thì đã đυ.ng phải nàng rồi, nàng ta thấy sắc mặt Thượng Quan Yên Uyển đột nhiên trắng nhợt đi một chút, cẩn thận hỏi: "Bẩm công chúa, người thật sự không sao chứ? Nô tì thấy cơ thể người có vẻ không được thoải mái, sắc mặt không tốt tí nào.”

Gặp phải một con quỷ giữa ban ngày, sắc mặt tốt lên mới là lạ.

“Này tiểu cô nương, để ta xem ngươi có thể giả vờ được bao lâu, ta đã từng gặp qua nhiều loại người, đôi mắt của ta không phải chỉ là một vật trang trí, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu được ngươi.

Lần đầu tiên ta lướt qua chỗ này, phản ứng của ngươi cùng mấy nha hoàn đó không giống nhau, rõ ràng là trông sắc mặt ngươi như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, đương nhiên ta tự nhận là hình dáng của ta trông tuyệt vời không hề đáng sợ, có thể xem như là một con quỷ đẹp nhất trong số tất cả những con quỷ khác.

Lần thứ hai ta bất thình lình va phải ngươi, ngươi lại bước lùi về phía sau, sắc mặt đều trắng bệch cả ra, sao dám làm như không thấy gì, ngươi lừa ta à?”

Cũng không phải là lừa quỷ đâu, ngươi không phải quỷ, chẳng lẽ vẫn là con người?

Thượng Quan Yên Uyển muốn trợn mắt nhìn con quỷ đang luyên thuyên lải nhải kia, nhưng lại sợ dọa mấy nha hoàn bên cạnh, chỉ có thể nhịn.

Nàng quay đầu nhìn Xuân U miễn cưỡng cười: “Không có việc gì, chỉ là vừa rồi, đột nhiên choáng váng một chút, có thể là hôm qua quá lao lực, sức khỏe còn chưa có hoàn toàn khôi phục lại, chúng ta đi tiếp thôi.”

“Tiểu cô nương này thật là, nhìn vẻ ngoài trông có vẻ thành thật, không nghĩ tới, sẽ đi gạt người khác, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Nàng không phải gạt người, nàng là đang lừa quỷ, nàng đường đường một công chúa, lại ở chỗ này nghe một con quỷ già cằn nhằn, thật sự tuyệt vọng nhưng không có cách nào giải thích được.

“Chậc, tiểu cô nương này thật sự cứng đầu mà. Thật ra, ta không muốn quấy rầy ngươi đâu, nhưng mà ta có một tâm nguyện chưa thực hiện được, đang vò đầu bứt tóc lo lắng đến rụng cả tóc, thật hiếm khi gặp được một người có thể nhìn thấy được ma quỷ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng từ bỏ?”

Tóc lão rụng thì đã sao chứ? Chết cũng đã được mấy chục gần một trăm năm rồi còn đâu? Như vậy mà còn để ý đến dung nhan bản thân làm gì, chẳng lẽ địa phủ còn có cái quy định, dung mạo càng ưa nhìn, càng được cho đầu thai chuyển thế càng sớm? Thật là, lão không thể đoàng hoàng mà làm một con quỷ bình thường được sao?

“Này tiểu cô nương, tại sao ta lại có cảm giác tiểu cô nương có đôi nét trông giống ta?”

Thượng Quan Yên Uyển lại dừng bước một lần nữa, đôi mắt co giật, nàng làm bộ lơ đãng mà vô tình liếc qua nhìn con quỷ đó một cái, có chút ớn lạnh khiến nàng run lên, nhìn như này mà nói có chút giống nàng sao?

Nếu quả thực là như thế, xem ra cả cuộc đời này nàng vĩnh viễn cũng không thể tuyển được chàng rể nào, càng không dám mơ tưởng đến quốc sư đại nhân sắc đẹp khuynh thành. Vân Y Phỉ nếu thấy bộ dạng như này của công chúa, không chừng đã tự mình chọc mù hai mắt rồi.

“Công chúa, người có cảm thấy là có chút lạnh không? Người có muốn khoác thêm áo choàng không? Nô tì thấy hình như cơ thể người đang run lên.” Hạ băng có chút lo lắng hỏi.

Thượng Quan Yên Uyển biểu lộ vẻ mặt phức tạp, không phải nàng cảm thấy lạnh đâu, nàng chỉ là không muốn dây dưa với con quỷ này, tưởng là có thể nhờ vả được đại công chúa cao quý bậc nhất Đại Đoan Triều này ư, sao mà dễ dàng như vậy được?

Nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mới nói: “Không sao, ta không lạnh, chúng ta tiếp tục đi thôi, phụ hoàng đang chờ ta.”

“Phụ hoàng? Con chính là công chúa của Đạc Nhi sao? Nói như vậy, con thoạt nhìn có đôi nét giống ta, vậy mà con không tin.”

Đạc Nhi? Nét mặt của Thượng Quan Yên Uyển càng lộ vẻ phúc tạp, sắc mặt một lúc hồng lại trở nên tái nhợt, chẳng lẽ con quỷ đang lải nhải gọi Đạc Nhi, là hoàng đế sao? Hoàng đế Nguyên Khang, chẳng lẽ lão quỷ lải nhải này là?

Để kiểm tra phỏng đoán của nàng, trong đầu nàng vừa nảy ra suy tính, bên tai liền truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Nha đầu, ta là hoàng gia gia của con đây!”

Hoàng đế, gia gia? Người được mệnh danh là vị hoàng đế cần cù nhất từ khi thành lập vương triều Đại Đoan, hoàng đế Nhân Hoà? Sử sách triều đình ghi nhận, Thượng Quan Húc tự nhận là người suốt ngày cặm cuội chuyên tâm chính sự, đến năm bốn mươi mốt tuổi thì băng hà.

Con quỷ hay cằn nhằn này lại là Thượng Quan Húc? So với trong tưởng tượng của nàng, đây hoàn toàn chính là một người khác!