Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 10: Ở Trong Quan Tài Rất Lâu!

Trần hoàng hậu xuất thân danh gia vọng tộc, có địa vị cao, từ nhỏ đã được cưng chiều như ngọc mà lớn lên, sau khi vào cung lần lượt sinh hạ hai hoàng tử, ngôi vị hoàng hậu vững vàng, căn bản không ai có thể lay chuyển được địa vị của bà.

Có thể nói cả một đời suôn sẻ, chưa từng trải qua thăng trầm nên luôn giữ được bản tính thiếu nữ, còn về phần tâm cơ gì đó thì không có chút nào.

Kiếp trước, nếu như Thượng Quan Yên Uyển không nhất quyết đi theo con đường của chính mình, một hai phải gả cho Ngụy quốc công, cuối cùng dẫn sói vào nhà, khiến cho nước mất nhà tan, thì thiết nghĩ Trần hoàng hậu và thái hậu đều sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.

Nghĩ như vậy, trong lòng Thượng Quan Yên Uyển càng cảm thấy khó chịu, có chút bất đắc dĩ nắm chặt tay người: “Mẫu hậu, con thật sự không sao, người không cần lo lắng, con hiện tại không phải đang nằm trên giường sao, chẳng qua là ở trong quan tài có hơi nhàm chán, một chút chấn thương cũng không có.’’

Thượng Quan Trạch Thần cùng với Thượng Quan Trạch Mộc hai mắt nhìn nhau đều lộ ra vẻ kinh ngạc, hoàng muội làm sao có thể bình tĩnh nói ra lời như vậy, nàng vừa mới ngồi trong quan tài? Là quan tài đó!

Thượng Quan Trạch Thần tưởng nàng đang an ủi hoàng hậu liền đổi chủ đề: “Ta nghe Xích Ly nói là Ngụy quốc công tìm được hoàng muội trước, xem ra hắn sẽ được ghi công.’’

Thực sự phải cảm ơn ngươi, chắc hẳn phải mất rất nhiều công sức để lên kế hoạch cho việc này.

Trong mắt Thượng Quan Yên Uyển hiện lên một màu u tối, nàng đã sớm có chủ ý, đúng vậy, phải có thật nhiều phần thưởng.

Nhưng trên mặt nàng không có biểu lộ ra ngoài, chỉ cười và nói, hoàng huynh đã nói ra những gì muội đã nghĩ rồi, chờ sức khỏe ta tốt hơn một chút, sẽ tìm người nói chuyện.

Nhưng mà, thái tử, vì sao huynh lại nghĩ đến việc để Ngụy quốc công tìm muội, hắn không phải người của ngự lâm quân.’’

Thượng Quan Trạch Mộc nghe vậy, không chút do dự nói: “Lúc đó huynh không nghĩ đến việc để Ngụy quốc công đi tìm, nhưng hắn chủ động xin đi, huynh nghĩ càng nhiều người, nhiều nhân lực, tóm lại là tốt hơn.’’

Hơn nữa quân đội Khai Bình của Ngụy quốc công không chỉ được huấn luyện bài bản, chiến đấu dũng mãnh, hơn nữa rất giỏi trong việc theo dõi, có thể tìm thấy hoàng muội trong khoảng thời gian ngắn. Vì quân đội Khai Bình là những người đầu tiên tìm thấy hoàng muội.’’

Chủ động xin ra trận? Chủ động xin đi là điều tốt. Nhưng mà đúng là gậy ông đập lưng ông mà.

Thượng Quan Yên Uyển cũng không nhiều lời, trả lời một cách có lệ nói: “Xem ra Ngụy quốc công thật sự rất nỗ lực, phụ thân nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh.”

Thượng Quan Trạch thần không chút do dự liếc nàng một cái, trong lòng lóe lên một tia nghi hoặc, vì sao hắn ta luôn cảm thấy hôm nay hoàng muội có chỗ nào không đúng, trên người luôn có một luồng khí u ám, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng, chẳng lẽ do ở trong quan tài lâu nên như vậy?

Đôi mắt hắn ta mơ hồ, suy nghĩ khó hiểu, trơ người đứng ở đó, không biết đang suy nghĩ những gì.

Thượng Quan Yên Uyển đã hiểu đầu đuôi sự việc, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần hoàng hậu, nghĩ là bà đã chờ nàng rất lâu, liền chậm rãi nói: “Khoảng thời gian con hôn mê, mẫu hậu và hoàng huynh chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức. Hiện tại con đã khỏe rồi, người về nghỉ ngơi trước đi.’’

Trần hoàng hậu nghe vậy liền gật đầu, giọng trầm trầm nói: “Hoàng nhi nghỉ ngơi thật tốt, đợi con khỏe hẳn, mẫu hậu lại đến thăm con.’’

Dứt lời, nha hoàn liền đỡ bà đi ra ngoài.

Thượng Quan Trạch Mộc cùng Thượng Quan Trạch thần cũng đi lên phía trước, nhẹ nhàng nói: “Hoàng muội nghỉ ngơi thật tốt, ta cùng lão lục đi về trước, qua mấy hôm nữa lại đến thăm hoàng muội.’’

Thượng Quan Yên Uyển gật đầu, nhìn theo bọn họ đi ra khỏi cửa, lúc này mới gọi một tiếng: “Xuân U. ’’

Một nha hoàn mặc chiếc váy màu xanh lục nhạt nghe tiếng gọi bước nhanh đến: “Công chúa điện hạ, có chuyện gì muốn sai bảo nô tì.’’

Thượng Quan Yên Uyển nằm trên giường nhìn lên trần nhà: “Bây giờ là canh mấy rồi?’’

Xuân U cung kính đứng ở mép giường, nhẹ giọng nói: “Thưa công chúa điện hạ, bây giờ đã là buổi trưa, người giờ sửu về lại Trùng Hoa cung, ngủ đã năm canh giờ.’’

Ngủ lâu như vậy, cũng không biết Vân Y Phỉ tỉnh hay chưa, Thượng Quan Yên Uyển khẽ thở dài nói: “Hầu hạ bổn cung rửa mặt thay quần áo.’’

Xuân U nhỏ giọng nói: “Vâng’’, sau đó một vài nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào.

Thượng Quan Yên Uyển để cho các nha hoàn hầu hạ mình, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến Vân Y Phỉ.