"Cũng không có gì, vốn dĩ tôi định tới xem vẹt cú, nhưng khu đấy đông người quá, nên tôi sang xem báo." Trong phòng bệnh, giọng nói của Nguyên Ngải vừa nhẹ nhàng vừa từ tốn.
Cô giương mắt nhìn mấy người trước mặt, tiếp tục hồi ức: "Một lúc sau có nhân viên đi tới, bọn tôi nói chuyện đôi ba câu, sau đó anh ta vội vàng rời đi."
"Tôi đứng một mình xem báo qua tấm kính chắn, mấy chú báo này trông đều giông giống nhau, tôi muốn tìm một con thật khác biệt để chụp ảnh."
"Lúc này, tôi chợt thấy tất cả báo ở trong chuồng đều quay lại nhìn cùng một hướng."
Nói tới đây, Nguyên Ngải hơi kinh ngạc: "Tôi nhìn thấy một chú báo săn chạy vào lối đi của khách tham quan."
"Tôi bị dị ứng với động vật họ mèo, cho nên phản ứng đầu tiên là mở túi kiếm đồ."
"Sau đó thì tôi ngã xuống đất rồi." Nguyên Ngải kể lại toàn bộ quá trình, không nói dối chút nào.
"Cô ấy không nói dối." Phó chủ nhiệm của sở giáo dục đứng đằng sau nhìn máy đo lường rồi nói.
Phó chủ nhiệm vẫn nhìn chằm chằm Nguyên Ngải, người của tòa án động vật bên cạnh hỏi: "Con báo kia có tấn công cô không?"
"Nó chỉ chạy ngang qua thôi, không tấn công gì, tôi ngã do bị dị ứng."
Phó chủ nhiệm sở giáo dục đột nhiên lên tiếng: "Cô phải hiểu rằng, nếu con báo kia tấn công cô, cô sẽ nhận được rất nhiều khoản bồi thường. Cô không dám nói ra có phải bởi vì nhìn thấy điều gì đó không?"
Nói xong lời này, phó chủ nhiệm chỉ thấy da đầu tê dại, ông cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói có hơi run rẩy: "Mời cô trả lời trực tiếp vấn đề này."
Nguyên Ngải nhíu mày: "Nhìn thấy điều gì? Có thể gợi ý một chút cho tôi được không?"
Phó chủ nhiệm lập tức á khẩu không đáp được, muốn gợi ý thế nào? Chẳng lẽ hỏi thẳng cô có nhìn thấy báo biến thành người, nói tiếng người không à?
Nguyên Ngải ngáp một cái.
Lúc này Phó Trăn mới mở miệng: "Những gì cần hỏi các anh đã hỏi xong rồi, cô ấy cần nghỉ ngơi, ra ngoài đi."
Ý tứ rất súc tích, là đang bảo bọn họ biến đi.
Hôm nay hiệu trưởng Phó có vẻ nóng tính hơn mọi khi, bây giờ vẫn đang là mùa đông mà, đã tới xuân đâu, sao lại gắt gỏng thế này?
Dĩ nhiên bọn họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, đôi chân vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Thầy Hùng không rời đi mà ở lại nói nhỏ: "Ban nãy tôi đứng ngoài nghe được, có lẽ bọn họ sẽ dùng máy kiểm tra."
"Bọn họ dám?" Sắc mặt Phó Trăn lập tức trở nên khó coi, anh nằm nửa người trên giường, bảo hộ người nào đó trong l*иg ngực.
"Máy kiểm tra? Là cái gì vậy?" Nguyên Ngải có hơi bất ngờ với hành động của Phó Trăn, bình thường anh có bao giờ làm thế này đâu.
"Là loại máy dùng trong kỳ thi đại học của bọn tôi."
"Thi đại học thì cần máy gì?"
"Máy kiểm tra tư tưởng phẩm đức." Thầy Hùng nói: "Nó có thể theo dõi sự thay đổi của nhịp tim, hơi thở, lưu lượng máu, từ đó phân tích cảm xúc của cô, xem lời cô nói là thật hay giả. Sau đó bọn họ sẽ chấm điểm dựa trên kết quả kiểm tra."
Thi đại học còn có chuyện này?
Nguyên Ngải sực nhận ra, thầy Hùng đang nói tới kỳ thi đại học dành riêng cho những người như thầy ấy. Vậy Đàm Việt khi thi sẽ phải kiểm tra bằng cái này sao?
Cô nhìn thoáng qua thầy Phó bên cạnh, sắc mặt anh vẫn âm trầm như cũ, không hề có chút bất ngờ gì với chuyện thi đại học phải dùng máy kiểm tra mà thầy Hùng vừa nói.
Trái tim Nguyên Ngải thình thịch một nhịp.
Thầy Hùng nói nhỏ: "Cô Nguyên đừng sợ, cô cứ kiên quyết không chịu kiểm tra, bọn họ cũng không bắt ép được cô đâu, cùng lắm thì sau này cho người theo giám sát cô một lúc thôi. Dù sao cô cũng là nhân loại mà, bọn họ chỉ có thể hù dọa mấy câu."
Nguyên Ngải lại quay sang nhìn Phó Trăn, khuôn mặt xưa nay vốn lạnh lùng của anh giờ phút này như đang cố kiềm nén cảm xúc nóng nảy, anh nói: "Tôi sẽ không để em phải kiểm tra."
Nguyên Ngải nắm lấy tay anh: "Cứ tin ở em, em có thể đảm bảo với anh, ngay cả khi em không thể vượt qua bài kiểm tra, bọn họ cũng không thể làm gì được em. Em sẽ không sao đâu."
"Đúng vậy, sẽ không sao hết! Lỡ không được nữa thì cùng lắm tôi đi tìm vũng bùn lớn hơn, kéo thêm cả thầy Phó ngã vào!" Thầy Hùng nói.
Nghe vậy, Nguyên Ngải mới nhớ tới sự kiện uy hϊếp bắt cóc lúc trước: "Hóa ra con gấu trúc giá trị nhất sở thú mà thầy bắt cóc là chính thầy à?"
Đây là câu tường thuật, rõ ràng tự mình ngã vào vũng bùn ăn vạ, qua miệng Hùng Vưu liền biến thành thầy ấy bắt cóc gấu trúc quý giá nhất.
Thầy Hùng đỏ mặt: "Tôi cũng hết cách rồi, ai bảo tôi quý nhất cái sở thú này, tôi không tìm được tên gấu trúc nào quý hơn!"
Lý do rất là hoàn chỉnh.
Lúc này, nhóm người bên ngoài đã bàn bạc xong, quả nhiên thầy Hùng đoán không sai --
"Xin lỗi vì đã đem đến trải nghiệm không tốt cho cô. Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra tim để giúp cô xác định sức khỏe, hoàn toàn miễn phí."
Cô Nguyên ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: "Trước kia tôi bị dị ứng hình như không cần kiểm tra cái này."
"Bởi vì tình huống lần này tương đối nghiêm trọng, cho nên chúng tôi muốn thực hiện kiểm tra nhằm đảm bảo không để lại di chứng."
Phó Trăn đang muốn nói gì đó, Nguyên Ngải chợt nắm tay anh, ánh mắt cô vững vàng kiên định, chỉ mong anh tin cô.
Cô không cảm thấy hành động này có gì kì lạ, nhưng những người xung quanh lại sửng sốt một phen, không ngờ quan hệ giữa loài hổ và nhân loại lại tốt như vậy.
"Vậy cũng được." Nguyên Ngải nhìn Phó Trăn.
Trong mắt Phó Trăn có tia do dự, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Nguyên Ngải, rốt cuộc anh vẫn đồng ý.
"Đồng ý thật à?" Thầy Hùng lo sốt vó: "Không được, không được đâu. Cho dù cô Nguyên không biết chuyện báo săn thì cũng đã biết chuyện của tôi. Chỉ cần phát hiện ra một yêu quái sẽ không thể che giấu được, làm sao cô Nguyên vượt qua được bài kiểm tra?"
"Tới lúc đó, cô Nguyên sẽ bị xóa sạch ký ức về tôi, sau này sẽ không còn nhớ gì về tôi nữa."
Phó Trăn trầm ngâm đứng một bên, cả người cứng đờ, sắc mặt càng thêm u ám.
Thầy Hùng gấp gáp xoay vòng quanh: "Cô Nguyên sẽ quên đi những ngày tháng tôi và cô ấy cùng trải qua, sẽ quên lúc cùng chạy xe máy điện, sẽ quên những buổi ăn trưa, sẽ quên tôi đã cho cô ấy sờ tai..."
Phó Trăn nhìn vào phòng, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh khi anh rời đi, và ánh mắt cô nhìn anh.
Sẽ không, cô ấy sẽ không quên.
Trong căn phòng đặc biệt, Nguyên Ngải ngồi trên ghế, máy móc đầy hai bên, trước mặt có màn hình thật lớn.
Phòng bên cạnh là phòng giám sát, trong phòng có vài ba người, giám đốc sở thú, người của sở giáo dục và tòa án động vật.
Cửa bị đẩy ra, Phó Trăn cùng Hùng Vưu cũng bước tới.
Thầy Hùng vô cùng lo lắng mà nghi ngờ rằng, nếu cô Nguyên không vượt qua được bài kiểm tra này, thầy Phó sẽ đập vỡ tường chắn, xông vào cướp người.
Thầy Hùng không yên tâm nổi, đành len lén ra hiệu cho giám đốc sở thú, ý bảo lát nữa lão hổ mà phát cơn thịnh nộ, chúng ta bỏ chạy trước.
Đứa con ngỗ nghịch của mình nghĩ gì, phụ huynh liếc mắt một cái cũng có thể đoán được.
Giám đốc sở thú đẩy gọng mắt kính, nói: "Tôi thấy cô gái này có vẻ không biết gì thật."
Phó chủ nhiệm sở giáo dục chỉ cười: "Phòng hờ vẫn hơn. Chủ nhiệm Thu cũng nói cô ta có gì đó là lạ, nhân cơ hội kiểm tra luôn."
Cửa phòng kế bên cũng vừa lúc mở ra.
Người trong phòng yên tĩnh nhìn màn hình lớn, tựa hồ đang suy tư điều gì.
"Hiện tại thì mọi thứ đều bình thường."
"Bắt đầu đi."
Qua một lát, trên màn hình hiện lên một chú cáo Tây Tạng. Hình ảnh chuyển biến rất nhanh chóng.
Bởi vì khi tấm hình đó hiện lên, máy đo lường không kiểm tra ra được trạng thái của cô Nguyên có gì bất thường.
Linh dương Tây Tạng, báo săn, nai, sói, gấu trúc...
Khi nhìn thấy bức ảnh gấu trúc, thầy Hùng nắm chặt hai tay, sau đó nhìn nó biến mất.
Cô Nguyên nhìn thấy ảnh gấu trúc mà không nghĩ đến mình một xíu xiu nào sao?
Chả thành vấn đề! Vậy bài kiểm tra này hẳn có thể qua được!
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thầy Hùng, đột nhiên màn hình dừng lại ở một tấm ảnh, một tấm ảnh hổ.
Màn hình không tiếp tục lướt qua, cũng có nghĩa máy đo đã thu được cảm xúc khác thường của cô Nguyên, hệ thống đang tiến hành phân tích.
Phó chủ nhiệm gấp gáp không thôi, cuối cùng cũng tìm được chỗ kỳ quái, nhân viên kiểm tra hỏi qua máy liên lạc: "Có thể diễn tả cảm xúc của cô đối với bức ảnh này không?"
"Lát nữa có thể chia sẻ bức ảnh này với tôi không?" Giọng nói của người phụ nữ bên trong có chút ngại ngùng: "Tôi thích hổ lắm, muốn lấy làm hình nền."
Vừa lúc nhân viên kiểm tra phân tích xong cảm xúc --
Không phải sợ hãi, không phải nghi hoặc, cũng không phải tò mò, mà là --
"Sự yêu thích của nhân loại đối với động vật họ mèo."
Cả căn phòng giám sát yên tĩnh, không ai dám quay lại xem biểu cảm của lão hổ đằng sau.
Bởi vì bức ảnh này chính là nguyên hình của anh.
Giám đốc sở thú cho rằng Phó Trăn sắp nổi bão, mà tới giờ phút này, anh còn chưa giận dữ đã là dấu hiệu của trưởng thành.
Thật ra giám đốc rất tò mò, xưa nay Phó hổ cô độc có tiếng, thích gì làm nấy, lần đầu tiên thấy anh nhọc lòng một chuyện nhỏ nhoi như vậy.
Nhớ rõ hành động năm nào của đối phương, giám đốc cảm thấy bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn hết, thế nên ông ho mấy tiếng: "Tôi thấy cô gái này không có vấn đề gì hết, lúc chiếu qua hình ảnh báo săn, cô ấy cũng không có cảm xúc gì khác thường, cô ấy chẳng biết gì đâu."
"Chuyện kế tiếp sẽ do giám đốc sở thú, cũng chính là tôi giải quyết."
Người của hai tổ chức còn lại muốn nói gì cũng vô ích, dù sao máy móc cũng do phía bọn họ chuẩn bị, đối phương xác thật cũng đã vượt qua.
Kết quả cuối cùng là --
"Có phải bé vẹt cú này biết tôi không?"
Giám đốc quyết định, ngoại trừ bồi thường vật chất, sở thú sẽ đóng cửa nửa ngày, Nguyên Ngải có thể ngắm vẹt cú thỏa thích, hoàn thành mục đích ban đầu của cô.
Nguyên Ngải vừa đến khu vẹt cú liền thấy chú chim béo ú đang ăn hạt, nhìn thấy cô, nó vội vàng lao tới.
"Quen chứ, quen chứ." Thầy Hùng sợ nói sai một chữ sẽ bị thầy Phó phát hiện chuyện cô Nguyên từng gặp vẹt cú ở trường.
Ủa khoan đã! Có gì đó sai sai!
Ánh mắt thầy Hùng hướng tới đôi tay thầy Phó cô Nguyên đang nắm lấy nhau.
Cô Nguyên là phối ngẫu của thầy Phó!
Mình bận tâm chuyện vợ chồng nhà người ta làm gì!
Giờ phút này cô Nguyên đang ôm vẹt cú, thầy Phó ở bên cạnh nhìn không rời mắt.
Ánh mắt kia, quả thật còn nghiêm túc còn Hùng Vưu nhìn bồn sữa!
Nguyên Ngải cảm giác trái tim mình tan chảy, bởi vì lông vẹt thật sự quá mềm mại.
Cô dị ứng động vật họ chó, mèo, lông gấu trúc không dị ứng thì sờ vào lại cưng cứng.
Lông vẹt mượt mà không tưởng.
Nguyên Ngải vừa vuốt ve vừa ngửi mùi hương thoang thoảng, giống như mùi xạ hương.
Vẹt cú được cô giáo Nguyên vuốt đầu, nó thoải mái nheo mắt, miệng vẫn nỗ lực ăn nhiều thêm mấy hạt giống.
Ngày mai phải trở về trường rồi, hôm nay phải ăn nhiều thêm chút.
Vẹt cú ngẩng đầu, cọ vào lòng bàn tay cô Nguyên.
Hôm nay cô Nguyên có vẻ không vui vẻ như mấy bữa trước.
Nhưng chẳng sao, vẹt cú đã chuẩn bị quà cho cô giáo! Cô giáo nhất định sẽ thích lắm!