Bị Bạn Trai Cũ Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 1

Biệt thự Quân Khải Kim Nguyên.

Hoắc Dư Sinh đứng bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, bờ vai rộng eo hẹp bao bọc dưới lớp áo sơ mi đen, đôi chân trong chiếc quần âu càng thêm thẳng tắp thon dài, săn chắc có lực.

Trong phòng chỉ có ngọn đèn ngủ đặt ở đầu giường phát ra ánh sáng yếu ớt, anh vén một bên rèm hờ hững nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng thoáng thấy xung quanh biệt thự có ánh đèn khác thường đang lập lòe, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người đang đi lại.

Hoắc Dư Sinh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn bóng người đang nhỏ giọng thở dốc.

Xem ra có vài chuyện, cái gọi là duyên phận sự sẽ mang đến tác dụng nhất định.

Người đàn ông xắn tay áo bước tới, khuỵu gối cúi người quan sát người phụ nữ dưới thân, một người bị chuốc thuốc không biết phải làm thế nào, vẻ mặt anh không rõ ý vị mà cười cười, chỉ cảm thấy duyên phận thật sự có ích, nhưng chung quy cũng không thắng nổi nhân vi.

Khi cơ thể mang theo sự lạnh lẽo tới gần với sự mềm mại nóng bỏng, cả người của Khương Nguyên Y không còn chút sức lực nào, khao khát được xoa dịu theo bản năng co rút lại, dựa vào chút lý trí ít ỏi còn sót lại để ngăn bản thân tới gần hơn với sự mát mẻ đó.

“Không muốn... Ưʍ... đừng chạm vào tôi...”

Cơ thể Khương Nguyên Y run lên, nhưng lại không chịu được sự cố ý tiếp cận của người đàn ông này.

Hoắc Dư Sinh vươn tay vuốt ve một bên mặt trắng nõn mịn màng của người phụ nữ, ánh mắt của anh từng chút một di chuyển trên khuôn mặt và cơ thể cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô rồi nhỏ giọng nói.

“Khó chịu sao?”

Giọng nói của người đàn ông rất lạnh lùng, mang theo một chút hơi mát truyền vào tai của Khương Nguyên Y, cô cố gắng mở mắt ra, thở hổn hển nói: “Anh là ai?”

Nghe vậy Hoắc Dư Sinh lạnh giọng trả lời: “Người hận em!”

Vừa dứt lời, đôi tay to bắt đầu dùng sức sờ soạng quần áo trên người Khương Nguyên Y, chiếc váy voan màu trắng ở trong tay người đàn ông giống như một tờ giấy, chỉ trong nháy mắt đã bị cởi ra một nửa.

Cảm nhận được thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Khương Nguyên Y ôm bầu ngực mềm mại của mình và chống cự: “Buông tôi ra... Rốt cuộc anh là ai? Không...”

Sức lực ít ỏi của cô gần như không có tác dụng, Hoắc Dư Sinh vẫn xé quần áo của cô, trực tiếp ném cái váy xuống tấm thảm dưới sàn, sau đó kéo lớp vải trên ngực cô ra.

Khoảnh khắc cái áo bị lấy đi, bộ ngực mềm mại trắng nõn và đầy đặn của người phụ nữ lập tức hiện ra, sau khi nẩy nhẹ hai lần, nó đứng thẳng trong không trung, cho dù đang trong tư thế nằm cũng không làm ảnh hưởng đến mỹ quan.